Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:54:21
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Minh Diên sớm đã đoán được, việc Diệp thị lâu không liên lạc với A Nghiên chỉ có hai khả năng.

Một là bà ấy đã quên hết chuyện cũ, hai là bà không muốn nhận A Nghiên làm nữ nhi.

Nàng hy vọng vào khả năng thứ nhất, nhưng nhìn bộ dáng A Nghiên, kết quả có lẽ không như mong đợi.

"Đây không phải lỗi của ngươi." Tống Minh Diên khẽ thở dài.

Những chuyện trên đời khó bề toàn vẹn, có lẽ Diệp thị không thực sự muốn vậy, chỉ là so với hiện tại an nhàn, sự tồn tại của A Nghiên đã không còn quan trọng nữa.

"Ta biết." Tống Ngọc Nghiên đôi mắt đỏ hoe.

"Ngươi hận bà ấy sao?"

Tống Minh Diên khẽ hỏi, khiến Tống Ngọc Nghiên chìm vào suy tư hồi lâu. Hận ư? Hận mẫu thân đã bỏ rơi nàng ấy ư?

Hận vì sao mẫu thân lại đối tốt với người nhà họ Đỗ mà bỏ mặc nàng ấy sao?

Nàng ấy không biết.

"Nếu ta nói ta không hận, ngươi có nghĩ ta vô dụng không?"

Đôi mắt đẫm nước của nàng ấy ánh lên vẻ thấp thỏm cùng lo lắng.

DTV

Tống Minh Diên mỉm cười: "Sẽ không."

Tống Ngọc Nghiên khẽ hít mũi, nín khóc rồi mỉm cười, nhưng rất nhanh lại thấy lòng nặng nề: "Ta nghĩ, ta không thể cứu mẫu thân trong lúc mẫu thân gặp nguy khó. Giờ mẫu thân đã trải qua bao gian khổ mới có được cuộc sống như hiện tại, có được càng nhiều thứ thì càng sợ mất đi. Việc mẫu thân không muốn dây dưa với quá khứ cũng là điều dễ hiểu, nên ta không hận mẫu thân."

"Mẫu thân trước hết là chính mình, rồi mới là mẫu thân của ta."

Đạo lý thì đúng là vậy, nhưng lòng nàng ấy vẫn như có một vết thương không ngừng rỉ máu, lạnh lẽo khôn nguôi.

Ngực nàng ấy trào lên nỗi xót xa, khóe mắt đỏ hoe: "A Diên, ta hiện tại chẳng còn gì cả, có lẽ, ta không nên tồn tại."

"Ngươi còn có ta." Tống Minh Diên ôm chặt lấy nàng ấy, giọng nói vững vàng: "Ta cần ngươi ở đây, cho dù cả thiên hạ đều bỏ rơi ngươi, ta cũng không bao giờ bỏ rơi ngươi."

"Đi nào, ta dẫn ngươi đi xem trận đấu ở lôi đài, quên hết những chuyện không vui đi."

Tống Ngọc Nghiên lau nước mắt: "Được!"

Dù mọi người có bỏ rơi nàng ấy, nàng ấy cũng không thể tự từ bỏ chính mình, vì nàng ấy vẫn còn A Diên.

Cả hai đều đã từng trải qua cõi chết, chẳng điều gì có thể quật ngã được nàng ấy nữa.

Nếu mẫu thân không muốn nhận nàng ấy, vậy từ nay nàng ấy sẽ không đến quấy rầy bà nữa.

Lấy lại tinh thần, Tống Ngọc Nghiên theo Tống Minh Diên quay lại nhã gian. 15 phút trôi qua, nàng ấy đã trở lại vẻ ngoài rạng rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-413.html.]

Trên đường trở về, các nàng còn tình cờ gặp Vân Tiện.

"Tiểu Cố, từ lúc nghe theo ngươi, bản thiếu chủ đã thua liền tám ván. Mấy ván còn lại, ngươi phải gắng sức hơn cho ta đấy! Có thể gỡ lại những gì đã thua hay không, tất cả trông vào ngươi!"

Kẻ được gọi là Tiểu Cố mồ hôi túa ra đầy trán, khổ sở nói: "Thiếu chủ, nếu ngài theo cách của ta mà cược, tuyệt đối có thể lấy lại vốn, chỉ là ngài đừng chê mấy kẻ trên đài thân hình thô kệch, tướng mạo xấu xí. Chỉ cần ngược hướng mà đặt cược là được."

Hắn thật muốn nói với thiếu chủ rằng, người trên lôi đài là đến để luận võ, chứ đâu phải để ngắm dung nhan.

Đúng lúc Vân Tiện đang cân nhắc liệu có nên chịu thiệt một chút mà chấp nhận, ánh mắt hắn chợt thấy Tống Minh Diên và hồn ma Tống Ngọc Nghiên bên cạnh nàng.

Vân Tiện ngồi bên cửa sổ uống trà, tay khẽ run, làm nước trà văng ra một mảng nhỏ.

Không ngờ Tống Ngọc Nghiên lại bay thẳng đến trước cửa sổ, cúi đầu chào hắn.

"Hây, lại gặp mặt!"

Vân Tiện thật muốn co giò bỏ chạy, nhưng lại không thể, bởi hắn còn muốn lấy lòng sư phụ, tiện cho việc sau này bái sư học nghệ.

Chỉ là một tiểu quỷ thôi mà, hắn nào có sợ nàng ta chứ!

Cố gắng không để ý đến sự hiện diện của Tống Ngọc Nghiên, Vân Tiện hướng về phía Tống Minh Diên gọi một tiếng: "Thiếu phu nhân."

Nếu có thể, hắn đã muốn trực tiếp gọi nàng là sư phụ, nhưng nghĩ lại thấy có phần mạo muội.

Sau khi Tiểu Cố mời người vào, Vân Tiện tự mình rót cho nàng một chén trà nhỏ.

"Nghe nói Lục gia bị phân đến Tây Sơn đường?"

Dạo gần đây, Vân Tiện luôn chú ý tin tức của đoàn lưu đày nhà họ Lục.

Huyện Sùng Minh tuy không trực thuộc Ung Châu, nhưng mọi chuyện ở Ung Châu chỉ cần hỏi han một chút là có thể nắm được.

"Đúng vậy." Tống Minh Diên nhận chén trà, nhấp một ngụm, tuy hương vị còn thiếu đôi chút, nhưng cũng khá ổn.

Vân Tiện nói: "Ta đã gửi thư cho tri phủ Ung Châu là Tiếu Vân Chí, thế nhưng hắn lại không nể mặt Sơn Trang của chúng ta, chắc hẳn hẳn có thành kiến sâu sắc với nhà họ Lục."

Lục gia là người của A Diên, kẻ nào có thành kiến với Lục gia chẳng phải là cũng có thành kiến với A Diên sao?

Tống Ngọc Nghiên trầm ngâm suy nghĩ.

Tri phủ Ung Châu ư?

Không biết hắn ta có sợ ma hay không.

Nếu mà giống tên Vân thiếu chủ này, nàng ấy có thể hù dọa hắn ta đến mức tè ra quần.

"Không có gì phải lo lắng, Tây Sơn đường cũng không tệ."

Câu nói của Tống Minh Diên vừa dứt, không chỉ Vân Tiện mà ngay cả hai tên người hầu của hắn cũng phải kinh ngạc.

Loading...