Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 417

Cập nhật lúc: 2025-07-03 22:42:59
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ai nói cô nương, đó là đàn ông đấy! Ngươi không thấy yết hầu hắn sao? Chao ôi, sao lại có nam tử trưởng thành đẹp như vậy được chứ!"

Nghe đám đông xì xào bàn tán, Tống Minh Diên khẽ ho một tiếng, nén ý cười sắp bật ra.

Vân Tiện đã đen mặt, hối hận vì không bảo tiểu Cố chuẩn bị cho hắn một cái mặt nạ.

"Chẳng phải là phát tiền sao? Nhanh lên, bản thiếu chủ đang vội!"

Quản sự tuy không rõ ý đồ của chủ nhân trong việc sắp đặt lần này, nhưng vẫn tuân theo quy trình, kiểm tra kỹ thẻ thân phận rồi đưa thỏi vàng xuống cho người chiến thắng.

Khi thấy Tống Minh Diên nhận lấy 30 thỏi vàng, mọi người phía dưới đều sững sờ. Bọn họ vốn tưởng rằng 30 thỏi vàng này là phần thưởng của Vân Tiện, không ngờ lại rơi vào tay một cô nương.

Nhìn nàng đơn độc với số bạc lớn như vậy, liệu nàng có thể thuận lợi rời khỏi Sùng Minh huyện chăng?

"Quả là kỳ lạ, bao năm nay chưa từng thấy ai thắng lớn đến thế, còn được mời lên đài nhận thưởng."

"Có lẽ là vì thắng quá nhiều tiền chăng? Bấy nhiêu năm nay đâu có ai thắng được nhiều như vậy, Đỗ gia thật giữ chữ tín, đặt một ăn ba thì đền đủ một phần, không thiếu một xu."

"Chẳng trách người ta phát tài, nếu là ta, chắc chắn tiếc rẻ số bạc này lắm."

Trong đám đông, vài người lặng lẽ lui bước, ánh mắt lóe lên mưu tính.

Tống Minh Diên thầm biết mình đã bị nhiều kẻ dòm ngó. Việc Đỗ gia làm có ý gì cũng chẳng quan trọng, người nào có ý định đánh vào nàng cũng không thành vấn đề.

Tiền đã vào tay nàng, chính là của nàng, sao có thể để kẻ khác chiếm đoạt?

Muốn cướp của nàng ư? Cứ thử xem.

Sau khi lãnh đủ số bạc, bước xuống khỏi đài, Tống Minh Diên quay sang Vân Tiện nói: "Ta về trước đây, khi nào có thời gian ghé Tây Sơn đường, ta sẽ dạy ngươi cách trừ tà."

Việc này cũng giúp Tây Sơn đường có thêm người tài năng. Nàng thấy Vân Tiện rất có tiềm năng, vừa có tiền lại có thời gian nhàn rỗi, không kéo hắn đi khai phá Tây Sơn đường thì thật đáng tiếc.

Đôi mắt Vân Tiện sáng lên: "Sư... !"

DTV

Nghe đến chữ đầu tiên, Tống Minh Diên như biết trước hắn định làm gì, không quay đầu lại, bước đi nhanh chóng.

Nàng chỉ muốn kéo hắn đi khai hoang, thế mà hắn lại muốn nhận nàng làm sư phụ, đúng là phi vụ lỗ vốn, không đáng chút nào.

Vân Tiện: "..."

Bỗng chốc hắn tự hỏi lại cuộc đời mình.

Hắn quay sang hỏi Tiểu Cố đứng bên cạnh: "Ngươi nói xem, vì sao sư phụ không muốn nhận ta làm đồ đệ? Ta lớn lên tuấn tú, đàn hát đều giỏi, toàn thân trên dưới không có một điểm nào kém cỏi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-417.html.]

"Thiếu chủ, ngài sợ ma quỷ."

"..."

Vân Tiện không nói nên lời: "Ngươi có thể im lặng được không, cám ơn, khấu trừ nửa tháng lương của ngươi."

Tiểu Cố lập tức ngậm miệng, tự hận bản thân sao không biết giữ lời.

Vân Tiện nói tiếp: "Ta phạt ngươi đi hộ tống sư phụ ta về Tây Sơn đường, ta sợ có người muốn gây bất lợi cho nàng."

Dù sư phụ có vẻ không thật lòng muốn nhận hắn, điều đó cũng không quan trọng, hắn đơn phương nhận là đủ.

Ngay sau đó, hắn nói thêm: "Hộ tống sư phụ xong, ngươi nhớ nhắc Thẩm Giám nhanh chóng tới Sùng Minh huyện. Nếu hắn còn chậm trễ khiến ta không thể đến Tây Sơn đường, bản thiếu chủ sẽ tuyệt giao với hắn!"

Tiểu Cố: "..."

Nếu có thể tuyệt giao thật, thì thiếu chủ và Thẩm đại nhân đã sớm tuyệt giao hàng ngàn lần rồi.

Tiểu Cố không dám nói gì, sợ mở miệng lại mất nốt nửa tháng lương còn lại.

"Vâng, thiếu chủ."

Bên kia, khi Tống Minh Diên vừa rời đi, phía sau đã có mấy kẻ âm thầm bám theo.

Tống Ngọc Nghiên phiêu lượn bên cạnh nàng, trong lòng đối với Đỗ Hưng Thành đột nhiên có phần thất vọng. Ban đầu ông ta cứu Diệp thị, nàng ấy còn rất cảm kích.

Nhưng nay, ông ta lại công khai để A Diên lên đài nhận số tiền lớn như vậy, làm sao tránh khỏi việc bị người khác dòm ngó. Là chủ tổ chức, lẽ ra họ có thể có cách trao thưởng tốt hơn nhiều.

Thế nhưng, Đỗ gia lại hành xử thô thiển, khiến người ta vừa nhìn liền thấy ý đồ chẳng có gì chính đáng!

"Đúng là lão gian thương lòng dạ hiểm độc!"

Thấy Tống Ngọc Nghiên bỗng nghiến răng, nắm tay rồi mắng lên như vậy, Tống Minh Diên dừng bước, kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"A Diên, ta nghi ngờ Đỗ gia muốn giở trò, hòng đoạt lại số bạc này!"

Chuyện liên quan đến sự an nguy của A Diên, Tống Ngọc Nghiên dù không mấy thông minh cũng cố gắng nghiền ngẫm dụng ý của Đỗ Hưng Thành. Một lúc lâu sau, nàng ấy đưa ra kết luận đầy tức giận: "Vừa rồi ta nghe người ta nói, trước đây họ chưa từng cố ý đưa kẻ thắng tiền lên đài. Lão gian thương ấy thua không nổi, thấy ngươi thắng quá nhiều nên mới sắp đặt mọi việc như vậy!"

"Hắn làm vậy hẳn là để làm rối lòng người, nếu thế thì lát nữa chắc chắn sẽ phái người đến dằn mặt chúng ta!"

Tống Minh Diên đoán được ít nhiều, nhưng nàng không xem những mưu mẹo của Đỗ Hưng Thành ra gì, chỉ cười nói: "Không sao, tiền đã vào tay ta, chẳng ai có thể cướp được nữa."

Tống Ngọc Nghiên gật đầu, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ món nợ này, ngoài hai vợ chồng tri phủ Ung Châu, Đỗ Hưng Thành đã trở thành người thứ ba nàng ấy ghi tên vào danh sách phải dọa cho sợ hãi.

Loading...