Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 429

Cập nhật lúc: 2025-07-03 22:43:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi mọi người đều đã có quà, Tống Ngọc Nghiên đắm chìm trong niềm vui của cả gia đình khi nhận được lễ vật, đến mức quên khuấy không chọn gì cho bản thân.

Dẫu sao, người tốt với A Diên nàng ấy đều yêu mến cả!

Sau khi sắp xếp xong, nàng ấy gom hết các món đồ vào một bao tải to, căng phồng đến mức chẳng thể thêm vào được món gì nữa.

Cuối cùng, Tống Ngọc Nghiên hài lòng khiêng bao tải lên vai. Dù khá nặng nhưng nàng ấy vẫn kéo đi được, chỉ là có chút vất vả.

Khi định rời đi, nàng ấy chợt sực nhớ nhiệm vụ quan trọng của mình.

Vàng bạc lấp lánh đã làm nàng ấy nhất thời mê mẩn, suýt chút nữa quên mất phải báo thù cho A Diên!

Chuyện này sao có thể chểnh mảng được chứ!

Nhanh chóng, Tống Ngọc Nghiên tìm góc khuất trong phòng và giấu bao tải tiền thật kỹ. Sau đó, nàng ấy phấn khởi thổi đến phòng ngủ của Đỗ Hưng Thành.

Đã quen việc giả làm hồn ma dọa người, lần này nàng ấy càng điệu nghệ hơn.

Nàng ấy không chọn cách đột ngột xông vào phòng Đỗ Hưng Thành mà nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, liên tục tạo tiếng động nhỏ để thu hút ông ta ra ngoài.

Trong phòng, Đỗ Hưng Thành và Diệp thị đang nghỉ. Đêm khuya, Diệp thị đã say giấc, chỉ có ông ta còn bận tâm về số bạc thua lỗ, trằn trọc mãi không ngủ được.

Làm ăn nhiều năm, Đỗ Hưng Thành chưa bao giờ chịu lỗ nặng đến thế. Chỉ trong một ngày đã mất trắng hơn 7,000 lượng bạc, khiến lòng ông ta như bị lửa thiêu đốt.

Tuy biết Tạ thị có chút bản lĩnh, có thể giành lại số bạc, nhưng ông ta vẫn thấp thỏm không yên, nửa muốn đòi lại tiền, nửa lo lắng bực bội.

Dù là đêm lạnh, ông ta vẫn cảm thấy khó chịu, buộc lòng phải ngồi dậy kéo màn giường ra và ngồi ở mép giường một lúc lâu.

Vừa định nằm xuống nghỉ lại, khóe mắt bỗng thấy bóng đen lướt qua cửa sổ, khiến ông ta rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra.

"Ai ngoài đó giả thần giả quỷ!"

Ông ta quát lớn, nhưng bên ngoài không có tiếng đáp. Diệp thị trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng liền thì thầm: "Lão gia, có chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu, nàng cứ ngủ đi, ta ra ngoài xem thử."

Đỗ Hưng Thành không tin có thứ gì đáng sợ. Bao năm đi khắp chốn, thậm chí đến bãi tha ma ông ta cũng chẳng ngại. Chẳng lẽ lại sợ thứ nhảm nhí này?

Ông ta muốn xem rốt cuộc là ai dám đùa bỡn mình!

Thế là ông ta mang giày, đứng dậy bước ra ngoài.

Diệp thị chỉ nghĩ ông ta đang buồn bực chuyện bạc thua lỗ nên không để tâm. Vừa dỗ con suốt đêm nên bà ấy cũng mệt lử, đành để ông ta ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-429.html.]

Bước ra khỏi phòng, một luồng gió lạnh thổi qua khiến Đỗ Hưng Thành tỉnh táo hơn hẳn.

"Lão gia, có việc gì thì cứ gọi chúng ta một tiếng, ngài cần gì phải tự mình ra ngoài?" – gia nhân gác đêm thấy ông ta ra liền tiến tới cung kính hỏi.

"Ngươi có nghe thấy tiếng động gì bên ngoài không?"

Đỗ Hưng Thành nhìn về phía cửa sổ, thấy bóng đêm đen đặc, trống trơn, ngoài luồng gió lạnh luồn qua chẳng có gì khác.

Chẳng lẽ ông ta đã hoa mắt?

Sau khi nghe tên hầu nói không thấy gì lạ, Đỗ Hưng Thành đứng trước cửa nhìn quanh một lúc lâu nữa. Khi thấy chẳng có bóng người nào, ông ta mới bực mình xua tay: "Được rồi, ngươi đi xuống đi!"

DTV

Ông ta vừa định xoay người vào phòng thì ánh mắt lại vô tình lướt qua bồn hoa dưới ánh trăng, nơi một bóng trắng kỳ lạ hiện lên mờ ảo như ma mị, khiến ông ta khựng lại, toàn thân lạnh buốt như đông cứng.

"Lão gia, ngài làm sao vậy?"

Tiếng hầu bên cạnh bất ngờ vang lên, kéo ông ta thoát khỏi cơn kinh hãi. Đỗ Hưng Thành thở phào, xoa trán lau đi lớp mồ hôi lạnh và liếc nhìn bồn hoa lần nữa.

Chẳng có gì cả.

Chỉ là bức tường trắng cùng bóng cây đổ loang lổ, nếu không nhìn kỹ thì trông giống mặt quỷ thật.

Đỗ Hưng Thành tự nhủ bản thân quá nhạy cảm, sợ hãi vì tưởng tượng quá nhiều."Trên đời này làm gì có ma quỷ!" ông ta tự trấn an.

"Lão gia, ngài thật sự không sao chứ?"

"Không—"

Lời còn chưa dứt, ông ta bỗng cảm thấy lạnh buốt sống lưng khi nhận ra một điều kỳ lạ: hầu của ông ta đứng bên trái, nhưng giọng lại vọng đến từ bên phải. Ý thức được điều này, một luồng lạnh lẽo chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Đỗ Hưng Thành cứng đờ, từ từ quay đầu sang phải, và cảnh tượng trước mặt khiến ông ta kinh hãi đến mức tim như ngừng đập.

"Hì hì, lão gia, ngài thật sự không sao chứ?"

Tống Ngọc Nghiên với khuôn mặt trắng bệch không còn chút sức sống, đôi mắt trống rỗng, nụ cười quái dị âm u, giọng nói khô khốc như của một con rối gỗ, đứng ngay trước mặt ông ta. Nàng ấy di chuyển đồng bộ với ông ta và người hầu, giữ đúng khoảng cách như thể là bóng ma ám sát ông ta.

Trực diện đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này, Đỗ Hưng Thành mắt trợn trừng, miệng lắp bắp nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Tống Ngọc Nghiên khẽ cười, từ mắt, mũi, miệng, từng dòng m.á.u đỏ tươi từ từ chảy ra, làm nổi bật gương mặt trắng bệch đến rợn người.

"Lão gia, ngài... thật... không... sao chứ?"

Tiếng nói của nàng ấy đứt quãng, vọng từ bốn phương tám hướng như vọng từ cõi âm. Trước khi nàng ấy kịp tiếp tục màn dọa, định biểu diễn cảnh m.á.u loang lổ rùng rợn, Đỗ Hưng Thành đã thẳng đơ ngất lịm, ngã phịch xuống kèm theo mùi khai nồng nặc.

Loading...