Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 430

Cập nhật lúc: 2025-07-03 22:43:31
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Nghiên ngớ người, cảm thấy thật xui xẻo vì mới chỉ dọa một chút mà đối phương đã thất kinh đến vậy.

Trước khi Diệp thị kịp tỉnh giấc, Tống Ngọc Nghiên nhanh chóng quay về nơi cất giấu, vác bao tải vàng bạc lên vai, lặng lẽ rời khỏi Đỗ phủ.

Trên con đường vắng, vài tên say khướt đang giỡn cợt một phụ nhân bất đắc dĩ phải ra ngoài tìm đại phu cho đứa con nhỏ trong đêm khuya. Chúng chưa kịp áp sát thì bỗng bị bao tải của Tống Ngọc Nghiên nện cho lăn lóc, kẻ ngã chỏng vó, kẻ nằm bẹp trên đất.

Nhân lúc ấy, phụ nhân ôm đứa trẻ vội vã chạy thoát.

"Bao... bao tải... bao tải biết bay!"

Một trong số đám say rượu lắp bắp, trố mắt kinh ngạc nhìn chiếc bao tải đang lơ lửng giữa không trung.

Những kẻ còn lại cũng kinh hoàng đến mức chân run lẩy bẩy. Khi định thần chạy đi, chiếc bao tải lại lao tới, đập từng người đến khi mặt mũi chúng bầm dập, chân tay ê ẩm.

Cuối cùng, khi tất cả đều gục ngã, chiếc bao tải đột ngột biến mất trong màn đêm.

Tích đức, tích đức, tất cả vì A Diên mà tích đức!

Tống Ngọc Nghiên vừa điên cuồng đuổi theo, vừa không ngừng nhắc mãi, hướng về phía hai mẹ con vừa bị dọa đến hoảng hồn.

Nàng ấy bủn xỉn lấy từ người gã say rượu một túi tiền, tiện tay móc ra mấy lượng bạc vụn rồi ném trước mặt người phụ nữ kia.

Mấy lượng... hẳn là đủ rồi. Nhiều thêm... thì cũng không cho.

Chưa kịp để người phụ nữ ấy nhìn thấy mình, Tống Ngọc Nghiên đã vác bao tải, bay nhanh ra khỏi huyện Sùng Minh.

Bên kia, Tống Minh Diên cũng đã trở về doanh địa.

Khác hẳn lúc họ rời đi, doanh địa lúc này sáng rực ánh lửa trại, mọi người vì vụ mất tích của Lục Cẩn mà đều bừng tỉnh.

Cả gia đình Lục gia, thậm chí những người trong đội lưu đày đều thức trắng đêm, không ai dám ngủ.

Đặc biệt là đám người của Lục Nhị lão gia, trong cái nơi hoang vu quỷ quái này, bất cứ một tiếng gió thổi cỏ lay nào cũng khiến họ thấp thỏm lo âu.

Người của Lục gia không dám ngủ, họ cũng nào dám nhắm mắt. Vạn nhất có chuyện gì bất ngờ, lỡ mà bị bỏ lại phía sau, họ còn biết chạy đi đâu?

Không có người Lục gia, chính xác hơn là không có Tống Minh Diên, họ căn bản không có cơ hội sống sót qua đêm.

DTV

Dù có bị đối xử như trâu ngựa, hoàn toàn không có nhân quyền, họ vẫn cần bám lấy sợi rơm cứu mạng này.

Ai cũng sợ chết, bọn họ càng sợ.

Cuối cùng, sau nửa canh giờ chờ đợi, từ phía ngoài doanh địa truyền đến tiếng động.

Lục lão phu nhân là người đầu tiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn vào bóng đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-430.html.]

Bà cố kiềm chế không bước tới, chỉ đến khi nhìn rõ người trở về là người nhà, bà mới yên tâm dẫn cả gia đình tiến tới đón.

"Ngũ gia!" Lục Ngũ phu nhân không kiềm chế được, nhanh chóng chạy tới ôm chặt lấy phu quân.

Trời biết được gặp lại ông ấy, bà ấy vui mừng bao nhiêu, nỗi lo sợ lúc ông ấy mất tích không thể nào tả xiết.

Giờ đây ôm được người, bà mới cảm thấy lòng mình yên ổn.

Hương thơm và vòng tay mềm mại trong lòng làm tim Lục Cẩn đập mạnh, ông ấy đang định đưa tay ôm phu nhân.

Không ngờ, Lục Ngũ phu nhân đã nhanh chóng lấy lại cảm xúc, xoay người bế lấy Tống Minh Diên.

Cánh tay ông ấy vừa giơ lên bỗng rơi vào khoảng không.

Trái tim Lục Cẩn chợt lạnh lẽo.

Đúng lúc ấy, Lục Bùi Phong vỗ vai ông ấy, giọng đầy ẩn ý: "Ngũ thúc, thúc nên tập làm quen!"

Lục Cẩn quay lại, mỉa mai: "Ngươi thấy thê tử mình bị thê tử ta ôm mà còn vui vẻ sao?"

Lục Bùi Phong không đáp, trong lòng ngẫm lại vẫn là hắn chịu thiệt hơn. Ngũ thẩm tốt xấu còn ôm Ngũ thúc, A Diên chưa bao giờ công khai ôm hắn trước mặt mọi người.

Nghĩ vậy, lòng hắn không khỏi chua xót.

Hắn liếc Lục Cẩn một cái, nói: "Thúc đừng đắc ý, trong lòng thê tử thúc, thê tử ta vẫn là quan trọng nhất."

Lục Cẩn: "..."

Hai thúc cháu ngầm dùng lời nói châm chọc lẫn nhau, bên kia, Lục lão phu nhân thấy Ngũ nhi bình an trở về cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu đã tìm được người, vậy mọi người giải tán đi thôi. Đêm nay đã vất vả, có chuyện gì để sáng mai hẵng nói."

Bà biết những chuyện xảy ra đêm nay không hề bình thường, cũng không muốn để người ngoài biết quá nhiều. Sau khi cảm ơn tất cả, bà dùng lý do đêm dài đường xa để mọi người về nghỉ ngơi.

Mọi người đều đã bận rộn cả ngày, cố chống lại cơn buồn ngủ, giờ đây thấy người trở về thì cũng chẳng còn gì phải lo lắng.

Họ lần lượt vâng lời Lục lão phu nhân, trở về lều trại của mình.

Đợi mọi người tan đi hết, Lục lão phu nhân kéo Tống Minh Diên đi phía trước, từ từ bước vào lều của mình.

Bà lấy ra mấy chiếc đệm hương bồ đặt xuống đất, không vội hỏi ngay mà chậm rãi ngồi xuống, để gậy chống sang một bên, kéo Tống Minh Diên ngồi xuống cạnh mình, rồi mới chậm rãi mở lời: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Trong lều chỉ có một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt khiến bầu không khí trở nên nặng nề.

"Nương, là hài nhi bất hiếu, đã làm người lo lắng."

"Lại là Tạ thị giở trò phải không?" Lục lão phu nhân cắt ngang lời áy náy của ông ấy, trong lòng đã đoán được phần nào: "Nói ta nghe, nàng ta lại bày trò gì? Cũng để cho lão bà tử này hiểu rõ thêm."

Loading...