Đã đến lúc bà ấy phải đứng lên đối mặt.
Khi Tống Ngọc Nghiên khệ nệ vác một bao tài bảo trở về, mọi người đều đã say giấc, chỉ có lều trại của Lục lão phu nhân là còn ánh đèn mờ nhạt.
Nàng ấy khẽ nhấc một góc màn trướng, tò mò hỏi: "Lục nãi nãi, ngài khuya rồi mà còn chưa ngủ, ở đây làm gì vậy?"
Lục lão phu nhân lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tống Ngọc Nghiên lẻn vào như một con lươn, bèn thu lại nỗi lo trong lòng, bật cười mắng: "Tiểu quỷ, Lục nãi nãi còn chưa hỏi ngươi nửa đêm khuya khoắt chạy đi đâu đấy? Lại đi gây chuyện xấu phải không?"
"Hắc hắc hắc, quả là không giấu được cặp mắt tinh tường của ngài." Tống Ngọc Nghiên cười gian, đặt bao tải đầy vàng bạc trước mặt lão thái thái: "Ngài xem, ta đã mang về cho ngài cái gì đây!"
"Trời ơi!" Lục lão phu nhân tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt lập tức bị đống vàng bạc châu báu kia thu hút.
"Ngươi lấy ở đâu ra thứ này?"
Tống Ngọc Nghiên lấy một cây trâm phỉ thúy ra, còn thuận tay lấy thêm mấy món đã chuẩn bị sẵn cho các vị phu nhân.
"Đỗ gia đấy, Lục nãi nãi! Chỗ này là cho các người, còn lại ta sẽ mang cho A Diên. Nếu ngài thích món nào, hôm nào ta lại đến Đỗ phủ lấy thêm!"
Lục lão phu nhân dở khóc dở cười, không ngờ nàng ấy lại thật thà đến vậy.
Còn Đỗ gia sao? Trộm như thế mới đáng!
"Được rồi." Bà gật đầu, hớn hở đáp lời: "Nếu lão bà tử này thấy món nào ưa thích, nhất định sẽ bảo ngươi lấy thêm."
Khó có được tấm lòng như thế này.
Nghĩ đến chuyện của nàng ấy và Diệp thị, Lục lão phu nhân khẽ thở dài: "Thế gian này, nơi nào có thể gọi là nhà, là nơi ký thác tâm linh. Không phải lúc nào cũng dựa vào huyết thống và tình thân. Nếu ngươi không nỡ rời đi, Lục gia từ nay về sau chính là nhà của ngươi."
"Có Diên Diên ở đây, ngươi không phải là đứa trẻ không có nhà để về, cũng không phải là đứa trẻ không ai cần. Diên Diên chấp nhận ngươi, thì cả Lục gia này cũng chấp nhận ngươi."
"Lục nãi nãi..." Tống Ngọc Nghiên ngước nhìn khuôn mặt hiền từ của lão thái thái dưới ánh đèn, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả.
Những cảm xúc đè nén như dần tan biến vào khoảnh khắc này.
Cho dù phụ mẫu ruột không cần A Nghiên, cũng chẳng sao, vẫn có người tốt hơn sẵn sàng đón nhận nàng ấy.
Bỗng nhiên, nàng ấy nhận ra rằng Diệp thị và Tống Phan Sơn đối với cuộc đời nàng ấy cũng không còn quan trọng nữa. Yêu cũng được, hận cũng được, đều không thể sánh với một phần vạn tình cảm mà A Diên dành cho nàng ấy.
Trong lều trại.
DTV
Tống Minh Diên vẫn chưa ngủ, vừa ngồi tọa thiền tu luyện, vừa dùng thần thức bao quát mọi động tĩnh trong doanh trại. Mãi cho đến khi thấy Tống Ngọc Nghiên kéo bao tải trở về cùng Hạnh Nhi vào lều, nàng mới thu hồi thần thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-432.html.]
Cô nàng này, từ khi linh thể có thể trở lại nhân gian, liền thường xuyên mất tăm mất tích, nếu không có sợi dây kết nối, biết được nàng ấy ở đâu, Tống Minh Diên cũng khó mà an tâm.
Có lẽ do từng bị giam cầm lâu ngày, vừa được tự do liền như muốn bay khắp thế gian.
Tống Minh Diên bất giác mỉm cười, cũng không định ngăn cản, chỉ nghĩ trong không gian tìm cho nàng ấy thêm vài món hộ thân để phòng khi gặp nguy hiểm.
Tất cả các món đồ hộ thân cho Lục gia, nàng đều đã chuẩn bị đầy đủ, phần của Ngũ thúc cũng đã nhờ Ngũ thẩm trao lại.
Nếu có thể, nàng còn muốn lập một kết giới ở Tây Sơn đường. Không biết có thể cản nổi người Quỷ Môn hay không, nhưng ít nhất cũng tạo ra một chút phòng bị.
Trong mấy ngày kế tiếp, đêm nào Tống Ngọc Nghiên cũng đến thăm Đỗ gia, đúng giờ xuất phát, giả làm quỷ dọa người, rồi đều đặn mang từng bao tải châu báu về Tây Sơn đường.
Giống như một con ong mật chăm chỉ, nàng ấy vội vàng nhưng đầy niềm vui.
Trong lúc này, Tống Minh Diên vẫn chưa tìm ra tung tích của kẻ mặc áo đen, nhưng ngược lại lại gặp Vân Tiện cùng tiểu đồng Tiểu Cố của hắn.
Vân Tiện lên đường từ sáng sớm, thúc ngựa suốt nửa ngày, người ngợm sắp bị nắng gắt thiêu đốt.
Nhìn quanh quất cảnh sắc hoang vu xung quanh, hắn cau mày hỏi: "Tiểu Cố, ngươi chắc chắn Tây Sơn đường là đường này sao?"
Tiểu Cố vốn chắc chắn, nhưng thấy thiếu chủ hỏi như vậy, lại không dám quả quyết.
"Hay là... để ta tìm ai đó hỏi đường?"
Vừa dứt lời, hắn đã bị một cú gõ đầu,"Ngu ngốc, nơi hoang vu thế này, đi đâu tìm người?"
Tiểu Cố sờ đầu, tỏ vẻ ấm ức, thầm nghĩ, tìm quỷ thì không phải là không thể, nhưng giữa ban ngày ban mặt, e rằng...
Khoan đã!
Mắt hắn sáng rực lên: "Thiếu chủ, kia, có quỷ kìa!"
Vân Tiện hoảng hốt, nép vội sau lưng Tiểu Cố, nhìn theo hướng hắn chỉ mới thấy đó là A Nghiên. Nhận ra, hắn thở phào nhẹ nhõm, bước ra từ sau Tiểu Cố.
Hắn hắng giọng, định gọi một tiếng, nhưng chợt nhận ra ngoài tên A Nghiên ra, mình chẳng biết gọi nàng ấy thế nào.
Gọi trực tiếp A Nghiên sao?
Không được, nghe quá thân mật.
Nhớ lại hôm đó Tống Minh Diên đã giới thiệu nàng ấy là muội muội, vậy có lẽ nàng ấy cũng mang họ Tống.