Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-07-03 22:43:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế là hắn lớn tiếng gọi theo bóng dáng của Tống Ngọc Nghiên: "Tống sư dì!"

Tiểu Cố: !!!

Thiếu chủ, quyết tâm bái sư này thật sự là đáng kinh ngạc!

Không chỉ Tiểu Cố bị dọa kinh ngạc, mà ngay cả Tống Ngọc Nghiên cũng suýt nữa trượt chân té ngã, làm rớt đám quả dại rải đầy đất.

Nàng ấy bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Vân Tiện, trợn tròn mắt. Người nhát gan này vừa gọi nàng là gì? Tống sư dì?!!

A Diên không thừa nhận mà hắn liền dám gọi loạn sao!

Phi, thật là không biết xấu hổ!

"Tống sư dì, ngươi không sao chứ?"

Vân Tiện vội vàng nhặt lên vài quả dại, lấy hết dũng khí tiến đến trước mặt nàng ấy, ân cần hỏi thăm, thật cũng không đáng sợ.

Dù sao thì, đây là người mà tương lai sẽ ở bên cạnh sư phụ.

Tống Ngọc Nghiên linh cơ khẽ động, hỏi: "Ngươi làm sao biết ta là Tống sư dì?"

Nàng ấy nghiêm trang đáp lời, khiến Vân Tiện và tiểu cố sửng sốt.

"Hả? Ngươi không phải gọi là A Nghiên sao?"

"Đúng vậy!" Tống Ngọc Nghiên gật đầu nghiêm túc, nói: "Nhũ danh của ta là A Nghiên, còn đại danh chính là Tống sư dì!"

Chỉ cần không nhắc tới quan hệ sư dì, tên của nàng ấy muốn thay đổi thế nào cũng được!

Vân Tiện và Tiểu Cố nhìn nhau ngạc nhiên. Có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Dù có hay không, gọi rồi thì cũng không thể chối, chẳng lẽ lại nói mình còn không biết tên của đối phương, như vậy thật là bất kính!

DTV

"Chúng ta đến tìm Lục thiếu phu nhân, ngươi có thể chỉ đường giúp chúng ta không?"

Tống Ngọc Nghiên nhận giỏ quả dại từ tay hắn, nghĩ đến việc người này là do A Diên mời đến, đành gật đầu chấp thuận.

15 phút sau, chủ tớ hai người cuối cùng cũng được Tống Ngọc Nghiên dẫn đến Tây Sơn đường.

Qua mấy ngày tu sửa, những căn nhà gỗ đan xen đã bắt đầu hiện hình, cánh đồng khai khẩn cũng tạo thành cảnh đẹp như chốn đào nguyên nơi núi sâu.

Trăm người chăm sóc đồng ruộng, mười mấy người khác trèo lên nóc nhà đục đẽo, hoàn thiện nốt phần tu sửa nhà gỗ.

Xa xa, những chiếc lều cắm dày đặc nối tiếp nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-433.html.]

"Cốc... cốc..."

Tiếng gõ đều đều như một khúc nhạc, khiến người ta đắm chìm vào cảnh tượng điền viên thanh bình.

"Sao lại thất thần? Không mau ra làm việc đi, hai mảnh đất kia giao cho các ngươi đấy, xong trước khi trời tối! Muốn học nghề trước hết phải biết cầm cuốc!"

Tống Ngọc Nghiên ném cái cuốc về phía Vân Tiện, cũng không thể để A Diên làm không công mãi, hiện tại nàng ấy không thiếu tiền, chỉ thiếu người làm, kéo thêm ai được thì kéo.

Tống Ngọc Nghiên vác xẻng, cũng đi theo xuống đất.

Nàng ấy giờ đây đã có thể khống chế sự hiện diện của mình trước mặt người khác. Chỉ cần không ai chạm vào nàng ấy, họ sẽ không biết nàng ấy là hồn ma.

Với độ nhạy hiện tại của nàng ấy, người khác muốn chạm vào cũng khó.

Tiểu Cố cầm cái cuốc dính đầy bùn, nhìn về phía hai mảnh đất hoang mà Tống Ngọc Nghiên vừa chỉ.

"Thiếu chủ." Hắn nuốt nước bọt, khẽ nói: "Hay là... ta về trước đi? Ngài mà trở thành kẻ làm ruộng, lão gia phu nhân biết được chắc chắn sẽ đánh gãy chân tiểu nhân mất!"

Vân Tiện nhìn thân ảnh nhỏ bé mà mạnh mẽ của Tống Ngọc Nghiên, kiên quyết lắc đầu: "Ta nào phải kẻ không gánh nổi? Nàng ấy là một nữ tử mà còn làm được, chẳng lẽ thiếu chủ như ta lại không?"

Hắn nắm chặt cán cuốc, khí thế hừng hực vung lên: "Đi! Chỉ là hai mảnh đất thôi, bản thiếu chủ nửa canh giờ là xong!"

Tiểu Cố sợ hãi cúi đầu làm theo, nếu không chẳng may bị thiếu chủ hất cuốc vào đầu thì chỉ thêm đau.

Nhìn dáng vẻ kiên định đi về phía đồng ruộng của thiếu chủ, Tiểu Cố thầm nghĩ, trời sắp giao trọng trách cho người này, chắc chắn sẽ để hắn nếm đủ cay đắng, chịu mọi khổ cực.

Thiếu phu nhân quả thật đang mài giũa thiếu chủ đây!

Hắn cũng muốn thể hiện thật tốt, lỡ đâu thiếu phu nhân thấy được tư chất chịu khổ của hắn mà đồng ý nhận hắn làm đồ đệ thì sao?

Chủ tớ hai người nhiệt tình tràn đầy bước xuống ruộng, thậm chí khéo léo từ chối lời mời của Lục lão phu nhân cho vào nhà nghỉ ngơi uống chén trà.

Khi hai người họ quay lại với đôi bàn tay phồng rộp, ngay cả Lục lão phu nhân cũng lộ vẻ đồng tình.

"Hai đứa trẻ này, da thịt còn non mịn, cần gì phải chịu khổ như thế?"

"Sao không ở lại Sùng Minh huyện, lại chạy đến nơi này làm gì? Thẩm đại nhân đã đến nhậm chức rồi phải không?"

"Dạ đúng." Vân Tiện nhìn đôi tay đã bị sưng phồng của mình mà lòng không khỏi xót xa, miễn cưỡng dời ánh mắt đi.

"Thẩm Giám riêng dặn ta mang lễ vật tới, một chốc một lát không thể tự mình đến bái phỏng, mong rằng lão phu nhân đừng trách tội."

"Sao lại trách được, các ngươi chu đáo như vậy." Lục lão phu nhân hiền từ nói, dặn dò thêm: "Hai tay này đừng chạm vào nước nữa, bôi thuốc mỡ này lên, vài ngày sẽ lành."

"Giá mà ta biết nơi đây thiếu nhân thủ, chắc chắn đã kéo thêm Thẩm Giám cùng đến một tay." Vân Tiện tiếc nuối lắc đầu: "Đáng tiếc, hắn mới nhậm chức chưa lâu mà Sùng Minh huyện liên tiếp mất tích vài đứa trẻ, giờ đang vất vả tra án, bận đến nỗi không có thời gian rảnh."

Lúc hắn đến, còn để lại một người hầu là Tiểu Phan để hỗ trợ Thẩm Giám điều tra, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối gì.

Loading...