Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 435

Cập nhật lúc: 2025-07-03 22:43:42
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Minh Diên trầm ngâm, liên tưởng đến chuyện Quỷ Môn gần đây, quyết định sẽ tìm thời gian đi xem xét tình hình.

Đêm đen như mực.

Ở Sùng Minh huyện các nhà đóng cửa kín mít, mười dặm không một bóng người, ngay cả con đường ban ngày náo nhiệt vào đêm cũng không thấy một ai.

Thẩm Giám lặng lẽ ngồi trước bàn, trên đó bày biện những manh mối mà mấy ngày nay hắn đã thu thập được.

Lại có thêm hai đứa trẻ mất tích vào chạng vạng, người đến báo án là đôi lão phu thê, đi năm dặm đường xa đến nha huyện xin giúp đỡ.

Tình thế hiện tại đã lan từ trong huyện ra đến các thôn làng xung quanh.

Nếu không nhanh chóng tìm ra hung thủ, e rằng sẽ có thêm nhiều người bị hại.

Lúc này tâm trạng Thẩm Giám cũng trầm lắng như bóng đêm ngoài kia.

Ngồi nửa đêm vẫn chưa suy nghĩ thông suốt, rốt cuộc là ai có thể lặng yên không một tiếng động, không để lại chút dấu vết nào, mà vẫn đưa được đứa trẻ ra khỏi nhà.

Chỉ trong chớp mắt, đứa trẻ đã biến mất không dấu vết.

Có được năng lực ấy, chỉ có tên Yêu Đạo là đáng nghi nhất.

Thế nhưng, nhớ lại vụ việc ở Động Âm Lĩnh lần trước, hàng loạt lương thực xuất hiện chỉ sau một đêm, khiến Thẩm Giám đến nay vẫn còn nhớ rõ, không muốn vội vàng liên hệ vụ này với Yêu Đạo.

Đang lúc suy nghĩ rối bời, trong sân bỗng vang lên một âm thanh rất nhỏ.

Thẩm Giám rời khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt dời từ những chữ trên trang giấy về phía sân. Khi nhìn thấy người tới, trên mặt hắn thoáng hiện một tia kinh ngạc.

DTV

Chỉ thấy trong đình có một nữ tử yểu điệu, khoác trên mình bộ váy tím nhẹ nhàng, bên hông thắt dải lụa mềm, dáng vẻ thoát tục, từng lọn tóc cũng toát lên nét không vướng bụi trần.

"Lục thiếu phu nhân." Hắn đứng dậy chào đón, lúc này mới nhận ra bên cạnh còn có Lục Bùi Phong.

Cả người hắn như hòa vào bóng đêm, nhưng sự hiện diện lại vô cùng mạnh mẽ.

Thẩm Giám hơi khựng lại, rồi chào: "Lục huynh đệ."

"Các ngươi sao lại tới đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-435.html.]

Hắn mời hai người vào đình ngồi, rồi tự tay pha trà.

Dù Lục gia hiện giờ đang trong tình cảnh lưu đày, nhưng Thẩm Giám chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ một tờ công văn có thể giam cầm được Lục Bùi Phong và Tống Minh Diên. Do đó, việc nhìn thấy hai người họ ở đây không khiến hắn quá ngạc nhiên.

"Chúng ta đến đây là vì vụ án trẻ con mất tích ở Sùng Minh huyện." Tống Minh Diên ngồi xuống, nói thẳng mục đích.

Nếu muốn nhanh chóng nắm rõ chi tiết, đương nhiên phải hỏi trực tiếp từ Thẩm Giám, với thân phận huyện lệnh của hắn hiện nay, chắc chắn có thể nắm được nhiều thông tin.

"Ta thấy vụ án này không phải do người thường gây ra, mong Thẩm đại nhân nói rõ chi tiết."

Mặc dù vụ án không dễ dàng tiết lộ, nhưng Thẩm Giám biết Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong là người có năng lực. Nếu có họ giúp sức, biết đâu có thể mau chóng tìm ra hung thủ.

Vì vậy, hắn không giấu diếm, chỉ châm một ly trà xanh đưa qua, rồi chậm rãi nói: "Từ khi xảy ra vụ án đầu tiên, đã năm ngày trôi qua. Trong năm ngày ấy, tổng cộng mười hai đứa trẻ bị bắt đi, những đứa trẻ ấy đều không quá mười tuổi, đa số là con của dân thường."

"Hầu hết những đứa trẻ bị bắt đi đều là vào ban đêm, bị trộm ngay bên cạnh người nhà. Theo lời khai của người báo án, không ai phát hiện ra điều gì bất thường, sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã thấy đứa trẻ không còn."

"Ta đã cho người kiểm tra kỹ, thân thể bọn trẻ không hề có dấu hiệu bị chuốc mê dược."

"Riêng trong số đó, có một phụ nhân từng giằng co với hung thủ để giữ con, nhưng nàng bị thương và hôn mê, mãi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Vì những chuyện này, mấy ngày nay Thẩm Giám gần như không chợp mắt.

Hắn nở nụ cười gượng gạo: "Nếu đêm nay các ngươi không tới, sáng mai ta cũng định gửi thư mời."

Tống Minh Diên hỏi: "Ngài có thể cho ta gặp vị phụ nhân ấy không?"

Thẩm Giám cũng đã có ý này, liền đứng dậy dẫn Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong đến hậu viện, nơi phụ nhân ấy được chăm sóc.

Phụ nhân tên là Tào Hồng Ngọc, làm nghề bán đậu phụ ở Thanh Thủy Hẻm, là người duy nhất từng chạm mặt hung thủ, tự nhiên phải được bảo vệ nghiêm ngặt.

Vừa dẫn đường, Thẩm Giám vừa giải thích cặn kẽ tình trạng của Tào thị với Tống Minh Diên.

"Nàng ta là người duy nhất đối đầu trực diện với hung thủ. Hai ngày trước, vào chạng vạng, khi nàng đang thu sạp và dẫn con trai sáu tuổi về nhà, sắp đến cửa thì nhi tử nàng ta bị bắt đi."

"Đứa trẻ có tật câm điếc, cũng vì lý do này mà Tào thị bị nhà chồng ruồng bỏ, phải nương tựa nhau sống ở Thanh Thủy Hẻm. Nếu không nhờ hàng xóm tốt bụng kịp thời phát hiện và báo án, có lẽ đến giờ huyện nha vẫn không biết đến sự tồn tại của mẹ con nàng."

"Tào thị chỉ bị thương nhẹ, nhưng đã xem qua nhiều đại phu mà ai cũng bó tay."

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Giám dẫn Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong đến bên ngoài phòng nghỉ của Tào thị. Vì lễ nghi nam nữ khác biệt, Thẩm Giám và Lục Bùi Phong chỉ có thể dừng bước bên ngoài.

Loading...