Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 442

Cập nhật lúc: 2025-07-03 22:43:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, nàng không quên lấy từ trong không gian ra một chút thịt được trộn lẫn linh sương sớm, đút cho bầy hổ con đang đói.

Mấy con hổ con ăn ngấu nghiến, khi ăn xong vài miếng còn l.i.ế.m miệng, cọ cọ thân mình vào tay nàng để làm nũng.

"Ngao o ——"

Hai con trong đàn còn biết lăn lộn để tỏ vẻ đáng yêu.

Hổ mẹ đã đói cồn cào, vừa ăn xong miếng thịt mà Tống Minh Diên đưa tới, đôi mắt hổ sáng rực.

"Grào!"

Ngươi cứ lo ta ăn là được! Bầy con có hay không thì không quan trọng!

Sau khi đạt thành hiệp nghị với hổ mẹ, Tống Minh Diên liền lấy từ không gian ra vài con gà rừng săn được, treo lên cổ nó.

Sau khi chuẩn bị thức ăn đủ cho hổ mẹ và bầy con, nàng được hổ mẹ cho phép leo lên lưng nó.

Một người, một hổ và một sọt đầy hổ con, cùng nhau chậm rãi rời núi.

Mặt trời lên cao.

Trong doanh địa, các phụ nhân đang vận chuyển từng sọt nấm từ dưới chân núi lên, còn mấy quan sai quen tay thì đang đan sọt tre.

Những người ở đây đa phần đều là dân nghèo, làm những món đồ tre đơn giản thì từ nhỏ đã biết.

Trên khoảng đất trống, đã có ba đống nấm được phơi khô, nhiều đến nỗi không xếp hết, chất thành từng đống nhỏ như núi.

"Quả là vùng đất giàu thổ sản, tuy người dân cư thưa thớt nhưng nơi này sống cũng không phải lo thiếu ăn."

"Ai mà chẳng biết, nơi này núi non phì nhiêu, phía trước còn có một con sông đầy cá, thật là một chỗ đất lành, nhưng nếu không có thiếu phu nhân, ai dám đến đây mà sinh sống?"

"Ngươi xem nấm nơi này, chất lượng rất tốt, nghe nói nhà có tiền rất chuộng loại nấm này, nếu đem đi bán, chắc cũng đáng giá một khoản lớn."

Mọi người vừa làm việc vừa trò chuyện.

Phu nhân nhà họ Lục cũng tham gia phơi nấm, còn các nam nhân thì đang hoàn thiện các ngôi nhà gỗ, Lục Nhị lão gia và nhóm người đang khai hoang.

Mấy ngày nay, cánh đồng đã được dọn một mảng lớn, ít nhất cũng mười mẫu đất, đều là đốt rẫy xong, khắp nơi tro tàn phủ đầy.

Những người đang làm việc ai nấy mặt mũi lấm lem, họ làm toàn công việc nặng nhọc, khai hoang, xới đất, đào mương, đắp bờ.

Trừ việc có cơm ăn no, cũng chẳng khác gì so với lúc lưu đày.

Nhìn cánh đồng hoang mênh m.ô.n.g không thấy bờ, Lục Nhị lão gia chỉ cảm thấy mắt mờ đi, dựa vào ngần ấy người thì bao giờ mới hoàn thành nổi đây!

Chết đi còn hơn.

"Cha... cha..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-442.html.]

Lục Tường đột ngột xuất hiện sau lưng, mặt đầy vẻ hoảng hốt, bắp chân run rẩy.

Lục Nhị lão gia chưa kịp quay lại, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

"Quái vật khổng lồ!"

"A a a! Quái vật khổng lồ xuống núi rồi! Chạy mau!"

Con hổ còn chưa kịp tiến gần, mọi người đã sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Tiếng kêu kinh hoảng vang lên khắp nơi, công cụ bị ném vương vãi, ai nấy vừa lăn vừa bò chạy về hướng doanh địa.

Mặc dù nghĩ là sắp c.h.ế.t đến nơi, nhưng khi mạng sống thật sự bị đe dọa, Lục Nhị lão gia lại là người chạy nhanh nhất.

"Cha! Cha ơi, chờ con với! Cha đừng bỏ con lại!!"

Phía sau, Lục Tường kêu gào khản cả giọng, nhưng tiếng của hắn vẫn không lọt tai được Lục Nhị lão gia.

Người trong doanh địa nghe thấy động tĩnh liền ngừng tay, như đang đối diện đại địch, vội rút vũ khí ra.

"Sao lại thế này? Tối qua khỉ hoang tập kích doanh địa, hôm nay lại đến mãnh hổ xuống núi sao?"

Lý Phi vừa nửa tỉnh nửa mơ chạy ra, thấy cảnh tượng trước mắt liền sửng sốt.

Chỉ thấy Lục Nhị lão gia và đám người phía sau nước mắt nước mũi tèm lem, chạy thục mạng về hướng doanh địa. Trong khi đó, Tống Minh Diên lại ung dung ngồi trên lưng hổ mẹ, được hổ từ tốn đưa về.

Nếu mọi người chịu nhìn kỹ thêm chút nữa, đã chẳng đến nỗi bị dọa đến phát khiếp như vậy.

Thật mất công bọn họ nhảy dựng lên như vậy!

Cái gì mà "quái vật," rõ ràng là thú cưng của thiếu phu nhân!

Nhưng không thể không công nhận, thiếu phu nhân thật đáng nể, ngay cả hổ lớn cũng nghe theo nàng!

Lý Phi nhìn mà không khỏi sùng bái, không chỉ có hắn mà ngay cả Ngô Đạt và các huynh đệ cũng phải ngưỡng mộ. Thiếu phu nhân quả thật lợi hại, liên tục vượt qua nhận thức của họ.

Người nhà họ Lục ở doanh địa đều im lặng đứng nhìn, chẳng ai có ý định nhắc nhở Lục Nhị lão gia và đám người đi cùng ông ta.

Lục lão phu nhân cùng vài vị phu nhân cũng không nhắc, đám nam nhân họ Lục lại càng không, vì bọn họ đều đã nghe về những chuyện Lục Nhị lão gia làm trên đường lưu đày.

Nếu không phải Tây Sơn Đường hiện giờ cần sức lao động, e rằng họ đã khiến cho đám người đó không còn tay chân mà làm việc.

"Từ đâu ra con hổ này?"

Vân Tiện dẫn theo mấy đứa nhỏ chen qua đám người, nhìn kỹ rồi liền trầm mặc.

"Đây là cái mà các ngươi gọi là 'mèo con' sao?" Hắn cúi đầu nhìn mấy đứa trẻ tròn mắt ngạc nhiên trước con "mèo con" khổng lồ.

Tống Ngọc Nghiên ló đầu ra: "Có gì mà phải ngạc nhiên? Sau này gọi nó là mèo con chẳng phải là được sao?"

DTV

Nhìn nàng ấy cười tươi đi về phía Tống Minh Diên, Vân Tiện nghi hoặc hỏi: "A Nghiên tỷ tỷ của các ngươi bảo nàng là Tống Sư Di, thật vậy sao?"

Loading...