Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-07-03 22:44:01
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đương nhiên là thật rồi! A Nghiên tỷ tỷ sao có thể nói dối!"

"Đúng vậy! A Nghiên tỷ tỷ không bao giờ lừa người, sao có thể dùng tên giả để lừa gạt chứ!"

"Tỷ ấy tên là Tống Sư Di mà!"

Mấy đứa trẻ ném lại vài câu rồi tung tăng chạy đến bên A Nghiên tỷ tỷ, muốn hỗ trợ kéo mối quan hệ với tẩu tẩu thêm phần thân thiết!

Vân Tiện cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không biết chỗ nào không đúng. Hắn hỏi Lục Bùi Xuyên: "Thật không?"

"Lừa ngươi làm gì!"

Vân Tiện tức thì xua tan nghi ngờ, nhiều người cùng xác nhận như vậy, chắc hẳn không thể nào lừa hắn.

Xem ra hôm đó thật sự chỉ là trùng hợp.

Nàng ấy cũng không phải kiểu người tùy tiện đặt tên lung tung.

Trong khi đó, đám người Lục Nhị lão gia vẫn còn chưa hoàn hồn, nhìn thấy sắc mặt mọi người xung quanh có chút kỳ lạ, mới đủ dũng khí quay đầu nhìn lại.

Chỉ một cái liếc mắt đó cũng đủ khiến sắc mặt bọn họ biến đổi, trông như đổ một lớp màu lòe loẹt lên mặt, lòng đầy ấm ức nhưng không dám nói.

Nếu biết trên lưng hổ có người ngồi, bọn họ nào cần phải chạy đến mức sắp hụt hơi thế này!

Nàng chắc chắn là cố ý!

Hổ mẹ nghiêm trang dừng lại tại doanh địa, đôi mắt sắc bén quét qua mọi người một lượt. Hít một hơi sâu, rồi chậm rãi nằm phục xuống, tạo điều kiện cho Tống Minh Diên có thể nhẹ nhàng leo xuống từ lưng nó.

Chỉ một động tác của hổ mẹ đã khiến Lục Nhị lão gia cùng mọi người đứng đó hốt hoảng, trong lòng run rẩy mà bất giác lùi lại vài bước, lo sợ rằng chỉ cần lơ là, con hổ lớn này sẽ lao tới tấn công họ ngay lập tức.

Ngược lại, mấy đứa trẻ con không biết sợ hãi là gì, nhanh chóng chạy lại gần bên Tống Minh Diên, mắt sáng rỡ nhìn vào chiếc giỏ.

"Oa! Tẩu tẩu, đáng yêu quá, là mèo con kìa!"

Trong giỏ là những chú hổ con còn nhỏ xíu, vẻ ngây thơ đáng yêu của chúng khiến lũ trẻ không kiềm được mà mắt long lanh, trái tim cũng dường như tan chảy vì yêu mến.

"Ngao-"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-443.html.]

Mấy chú hổ con kêu lên ngây ngô, đôi mắt trong veo vừa tò mò vừa có chút e dè khi thấy những người lạ mặt. Chẳng bao lâu sau, một chú hổ con chập chững, dựa vào đồng bạn để thò đầu ra khỏi giỏ, hướng về hổ mẹ ngao ngao kêu lên.

"Grào!" Hổ mẹ đáp lại bằng một tiếng gầm nhỏ, dường như nhắc nhở chúng hãy ngoan ngoãn.

Tống Minh Diên từ từ bế từng chú hổ con ra khỏi giỏ, rồi phân phát cho từng đứa trẻ. Bốn chú hổ con, vừa đủ cho bốn đứa.

"Mấy đứa mang mèo con này đi chọn chỗ ở cho chúng, lát nữa ta sẽ sắp xếp ổ cho chúng."

Nói xong, Tống Minh Diên còn vỗ nhẹ lên đầu hổ mẹ, dặn dò: "Ngươi cũng đi cùng, nhưng đừng làm ai bị thương nhé."

Hổ mẹ lại liếc mắt nhìn Lục Nhị lão gia cùng đám người một lượt, rồi hừ một tiếng, tự nhủ rằng tốt nhất là không nên cắn lung tung kẻo gây phiền phức.

"Grào!"

Nó gầm nhẹ đáp lời, coi như đã chấp nhận.

Lũ trẻ thì vui mừng khôn xiết, ôm chặt mấy chú hổ con vào lòng như thể đang giữ báu vật, cẩn thận từng chút để bế chúng đi. Bước chân chúng thường ngày nhảy nhót là thế, giờ đây lại rón rén đầy căng thẳng.

"Đừng sợ, ta nhất định sẽ giữ ngươi thật chắc."

Lục lão phu nhân và mấy vị phu nhân trong Lục gia thấy hổ mẹ chậm rãi theo sau mấy đứa trẻ, cũng không lo lắng gì, chỉ mỉm cười thu hồi ánh mắt. Trái lại, Lục Thừa và Lục Cẩn lại trông có phần bồn chồn, lo lắng nhỡ đâu lũ trẻ không cẩn thận làm ngã hổ con, thì hổ mẹ sẽ nổi giận mà tấn công.

DTV

Thấy đám người Lục Nhị lão gia còn đứng lặng, Lục lão phu nhân thu lại nụ cười, lạnh giọng nhắc nhở: "Còn không đi làm việc đi, đứng đây làm gì? Hay là muốn ở lại canh hổ cho ta?"

Bà quét mắt nhìn họ một lượt, hừ nhẹ: "Nếu ai còn lười biếng, từ giờ việc chăm hổ sẽ giao cho kẻ đó, ai bị cào xước thì ráng mà chịu, phải trực cả nửa tháng."

Không thể không thừa nhận, Lục lão phu nhân hiểu rõ tính tình sợ c.h.ế.t của họ, lời vừa dứt, đám người đang lo lắng kia lập tức tản đi như chim bay, thậm chí vì sợ phải tiếp xúc với hổ, họ càng làm việc chăm chỉ hơn.

Nhìn thấy họ hăng hái như thế, Lục lão phu nhân thầm nghĩ, quả thật Diên Diên rất hiểu sự đời. Con người, quả nhiên không thể quá nhân từ, hiền lành sẽ bị coi thường, ngựa hiền lành bị người cưỡi, vẫn là nên làm người cứng rắn.

"Nãi nãi, để con đi giám sát họ!" Tống Ngọc Nghiên lập tức xung phong nhận việc.

Tại Tống gia bị đày đọa, chịu biết bao hành hạ suốt nhiều năm, giờ đây cuối cùng đến lượt nàng ấy trở thành người cầm trịch. Chỉ cần nàng ấy còn ở Tây Sơn đường một ngày, gia đình Tống Minh Yên đừng mong được sống yên ổn!

Tống Ngọc Nghiên cười khùng khục đầy quái dị, rồi nhanh chóng đuổi theo đám Lục Nhị lão gia và người Tống gia.

"Cái đứa nhỏ này..." Lục lão phu nhân lắc đầu bật cười, lòng lại thấy hả hê.

Bà nhìn sang Lục Bùi Phong đang rảnh rỗi bên cạnh và dặn dò: "Ngươi đi chuẩn bị ổ cho hổ con, ta sẽ đi băm chút thịt cho chúng."

Loading...