Nếu Diên Diên muốn nuôi hổ con, thì tất nhiên phải nuôi cho thật tốt. Nuôi cho chúng rắn rỏi, mạnh mẽ, không chỉ có thể trông nhà giữ viện mà khi Diên Diên mang ra ngoài, chắc chắn sẽ rất uy phong.
Trước khi rời đi, Lục lão phu nhân còn xách theo con gà rừng để sẵn, sắp tới giữa trưa, nhân tiện chuẩn bị luôn bữa trưa.
Thấy Tống Minh Diên im lặng theo sau, nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng, Lục lão phu nhân mỉm cười, lấy cái ấm đất nhỏ đặt lên bếp để hầm canh gà.
Con gà rừng tuy nhỏ, ít thịt, nhưng hầm ra nước canh vô cùng thơm ngon, thêm vào chút nấm tươi vừa hái, không cần thêm gì khác, chỉ nêm chút muối là đủ dậy hương vị tuyệt vời.
"Nãi nãi, người cũng uống trước chút canh lót dạ đi."
DTV
Một nồi canh gà lớn đã nấu xong, vì được Lục lão phu nhân chăm chút, Tống Minh Diên đã có cơ hội thưởng thức hương vị trước. Nàng lấy riêng một bát nhỏ, chia sẻ cùng lão thái thái.
"Ai, được, nãi nãi cũng ăn cùng con." Lục lão phu nhân nâng bát canh, tươi cười nói: "Nếu con thích, nãi nãi sẽ bảo mấy đứa làm chuồng gà, rồi chúng ta bắt gà rừng về nuôi, phơi khô nấm, để có sẵn đồ mà ăn bất cứ lúc nào."
Bà đã hóa thành dáng vẻ của một lão thái thái nhà nông, phảng phất như mọi kiểu sống đều có thể thích nghi, không những vậy còn rất thành thạo.
"Nãi nãi, người còn biết nuôi gà, làm việc đồng áng nữa sao?"
Tống Minh Diên không khỏi cảm thấy kính phục lão thái thái. Bà không chỉ là vị tướng quân chinh chiến nơi sa trường, mà còn là người phụ nữ giữ vững hậu phương, nay ngay cả việc nông gia cũng tinh thông.
"Ha ha, vậy là con không biết rồi. Khi nãi nãi cầm binh, lúc chiến tranh thì xông pha trận mạc, khi hòa bình thì cấy trồng lúa mạ, giúp dân thu hoạch. Không chỉ đánh trận mà nông vụ nãi nãi cũng thành thạo cả."
"Nếu muốn nuôi binh mạnh, thì cần một người lãnh đạo giỏi. Những khi rảnh, nãi nãi không thiếu gì những lần đọc sách nông nghiệp."
Thời trẻ bà cầm quân, chưa từng để thiếu lương thực. Đáng tiếc giờ đã lớn tuổi, chỉ đành giao việc binh mã lại cho lớp trẻ.
Sau bữa trưa, Lục lão phu nhân xách cuốc ra vườn rau trước nhà gỗ để cày xới đất. Hơn một tháng nữa là lập thu, tranh thủ thời gian này trồng thêm ít đậu và bí đỏ, đến mùa thu cho dù không rời đi đâu thì họ vẫn có cái ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-444.html.]
Khi mọi việc đã ổn định ở đây, bà dự định sẽ nghĩ cách để tăng thêm binh lực.
Biết lão thái thái muốn trồng trọt, cả buổi chiều Tống Minh Diên mải mê nghiên cứu cách tận dụng không gian riêng để cải tạo giống cây hiện có. Dựa vào kinh nghiệm trồng đậu trước đây, nàng thấy rằng phương pháp sử dụng không gian nâng cấp giống cây là khả thi.
Nếu có được những hạt giống năng suất cao, không chỉ sản lượng tăng mà còn chống sâu bệnh tốt, tránh được mùa màng thất thu. Đất hoang ở Tây Sơn đường này có thể khai khẩn vài trăm mẫu, dù lương thực trong không gian dự trữ có nhiều, nhưng nếu muốn nuôi binh thì vẫn là không đủ.
Nuôi binh không thể là chuyện ngày một ngày hai, ít cũng mất ba năm, nhiều thì năm năm, trong thời gian đó lương thực sẽ tiêu hao liên tục. Nếu có giống lương thực chất lượng cao, họ có thể biến đất Tây Sơn đường này thành kho lương thực.
Mỗi mẫu thu hoạch 200 cân và mỗi mẫu thu hoạch 1200 cân là khác nhau hoàn toàn.
Tống Minh Diên bắt đầu thử trồng loại đậu và bí đỏ mà lão thái thái định gieo ở vườn rau.
Nàng đem so sánh loại đất bình thường với loại đất trong không gian, rồi phân chia hạt giống theo từng loại và gieo chúng vào các dụng cụ pháp khí có khả năng gia tốc thời gian.
Không ngoài dự đoán, hạt giống gieo vào đất trong không gian mọc nhanh và mầm đậu, mầm dưa đều khỏe mạnh hơn, chất lượng cũng nhỉnh hơn một chút, nhưng sản lượng lại không chênh lệch quá lớn so với đất thường.
Tống Minh Diên không nản lòng, thử đi thử lại nhiều lần, song kết quả chỉ có khác biệt về hương vị, kích cỡ và hình dạng. Còn về sản lượng thì không thay đổi bao nhiêu.
Trải qua nhiều lần thất bại, nàng chợt nhớ đến trong kiếp trước, có một vị đại thần nông từ một thế giới khác đã phi thăng lên Tiên giới. Tuy nàng chưa từng gặp vị cao nhân đáng kính đó, nhưng từng có được một quyển sách mà đại thần nông để lại trong một bí cảnh tại Tu Tiên giới.
Vị đại thần nông này đã dùng chính sức mình để chấm dứt nạn đói của thế gian, công đức vô lượng, là một trong những ít người có thể từ phàm nhân phi thăng thành thần.
Cuốn sách của ngài là một nông thư chuyên về phương pháp gia tăng sản lượng thu hoạch.
Nghĩ đến đây, Tống Minh Diên khẽ động tâm niệm, lập tức cuốn sách cổ tỏa ra hơi thở dày nặng liền xuất hiện trong thức hải của nàng. Những ký tự ngắn gọn trong đó hóa thành hình tượng, khắc sâu vào trí nhớ.
Chốc lát sau, nàng mở mắt, trong lòng ngập tràn kính phục vị đại thần nông kia. Phải có sự chuyên tâm và kiên nhẫn đến nhường nào, mới có thể tạo ra những phương pháp tinh tế như thế này!
Tống Minh Diên không khỏi thán phục, ở một thời đại không có linh khí, lại có người chỉ vì một niềm tin mà tạo nên điều kỳ diệu bằng đôi tay mình.