Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-07-04 08:30:43
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trán cao nhô ra, đôi mắt cách xa, mũi khoằm, đôi mắt tam giác và cằm nhọn tạo nên một diện mạo đủ để dọa cho trẻ con phải khóc thét.

Ô Hùng đảo mắt một vòng quanh doanh địa, giọng nói âm trầm như đe dọa: "Ai là kẻ đánh c.h.ế.t khỉ của ta, đứng ra đây. Ta muốn kẻ đó phải đền mạng bằng chính tính mạng của hắn!"

Lý Phi vừa định lên tiếng, đã bị Tống Minh Diên chặn lại, cười nhạt: "Chớ nói đến chuyện đánh c.h.ế.t một con khỉ, dù có g.i.ế.c sạch lũ khỉ đêm qua đã đánh lén vào doanh địa của chúng ta thì cũng có gì đáng nói."

Nàng nhìn Ô Hùng, nở nụ cười nhạt rồi cất tiếng: "Chúng ta còn chưa kịp tìm đến cửa các ngươi để đòi bồi thường những tổn thất đã chịu, vậy mà các ngươi lại vội vàng đến trước. Đến vừa hay, ta cũng muốn tính toán rõ ràng từng khoản đồ vật bị bầy khỉ các ngươi phá hoại."

"Đêm qua, lũ khỉ của các ngươi đã xông vào doanh địa, cào cấu làm bị thương các huynh đệ canh gác của chúng ta. Tạm không bàn tới việc có để lại sẹo hay hủy dung hay không, tiền thuốc men các ngươi nhất định phải chi trả."

"Không chỉ vậy, bầy khỉ của các ngươi còn phá hỏng những món đồ quý giá mà chúng ta để trong lều, như bình hoa cổ, ngọc khí và bao nhiêu thứ giá trị khác. Thiệt hại không dưới ngàn bạc."

"Nếu hôm nay các ngươi không đền bù thỏa đáng, đừng trách chúng ta không khách khí!"

Giọng điệu sắc bén cùng dáng vẻ không chút e dè của nàng khiến Lý Phi cũng phải ngây người, sững sờ nhìn nàng. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ hắn đã tin những lời nàng nói là thật. Làm sao lại có người có thể nói dối một cách thản nhiên như vậy?

Một hán tử canh gác bên cạnh cũng lớn giọng hùa theo: "Đúng vậy! Ta có thể làm chứng! Đêm qua chính là ta trực ca, ngươi xem, vết cào trên mặt ta đây là do bầy khỉ của các ngươi gây ra. Ta dựa vào gương mặt này để kiếm cơm, các ngươi phải đền bù tiền!"

Những người xung quanh, kể cả đám Tần Phương, không khỏi kinh ngạc nhìn Lý Phi, cảm thấy khó tin vì lời hắn nói. Làm sao hắn lại có thể mặt dày vô sỉ đến vậy, dám tuyên bố mình dựa vào gương mặt này để kiếm sống?

Đám người của Ô Hùng cũng trố mắt ngạc nhiên, trong phút chốc hoàn toàn cứng họng.

Sự thật là đêm qua, Lý Phi và các huynh đệ canh gác cũng không sử dụng dược liệu quý do Tống Minh Diên cấp phát; chút vết thương này chỉ dùng thuốc mỡ thông thường mà thôi, vì vậy vết cào trên mặt vẫn còn rõ ràng.

"Chứng cứ đều rõ ràng ở đây, các ngươi còn dám chối sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-446.html.]

Lục lão phu nhân đ.ấ.m n.g.ự.c than khóc: "Đồ vật quý báu của chúng ta còn tính dùng để đổi lấy tiền mua hàng hóa, cải thiện cuộc sống nơi Tây Sơn đường gian khổ này, vậy mà các ngươi lại nuôi thả lũ khỉ phá tan hoang hết. Các ngươi là muốn mạng chúng ta sao!"

"Đến gạo nấu cơm tối nay chúng ta cũng không có! Nếu các ngươi không đền bù thì đừng hòng yên ổn!"

Lục Tam phu nhân cũng xòe tay, sụt sùi nói: "Thật đáng thương thay cây trâm ngọc của ta, ta tính mang đổi lấy chút bạc trợ cấp gia đình, giờ xem đây, bị lũ khỉ của các ngươi làm gãy mất rồi!"

Lục Thừa lặng lẽ nghĩ thầm... Không phải, trâm ngọc đó chẳng phải chính nàng đã vô ý làm gãy từ mấy hôm trước sao?

Lục Đại phu nhân bên cạnh giả bộ lau mồ hôi, cố nhịn cười mà nghiêm túc nói: "Tam đệ muội, đừng quá thương tâm nữa."

DTV

Lục Tam phu nhân xúc động, lớn tiếng nói: "Ta sao có thể không thương tâm, đây là trâm ngọc gia truyền! Ta đã buông bỏ, mang nó ra đổi tiền, các ngươi nếu không cho ta lời giải thích, ta nhất quyết liều mạng với các ngươi!"

"Đúng vậy, liều mạng thôi!"

Mọi người đồng thanh phẫn nộ, ánh mắt đầy căm giận nhìn đám người của Ô Hùng, hận không thể xé xác bọn họ ra.

Tống Minh Diên mỉm cười, quay sang Ô Hùng, giọng điệu nghiêm khắc: "Các ngươi tính giải quyết chuyện này thế nào đây?"

Nàng cầm chiếc cuốc trong tay, nhìn thẳng vào Ô Hùng, ra vẻ như sẵn sàng dùng nó gõ đầu hắn ta bất cứ lúc nào.

Đám người của Ô Hùng ghé đầu bàn bạc đối sách, vẻ mặt có chút do dự. Bọn họ chỉ có hơn 30 người, nếu thật sự xảy ra xung đột, chưa chắc có thể giành phần thắng. Ban đầu vốn nghĩ có thể dựa vào chuyện Kim Mao bị g.i.ế.c để tống tiền một khoản, đâu ngờ đám người này lại cứng rắn đến thế, không dễ dàng bắt nạt. Từ vị thế kẻ thảo phạt giờ đây lại trở thành bên bị đe dọa, khí thế của họ cũng vì thế mà suy giảm đi nhiều.

Ô Hùng không cam tâm rời đi tay không, bèn cắn răng, lớn giọng nói: "Lũ khỉ của chúng ta là thần hầu được bộ tộc Thổ Vưu chúng ta thờ phụng, há những vật phàm tục của các ngươi có thể so sánh được!"

"Hôm nay nếu các ngươi còn muốn sống yên ổn ở Tây Sơn đường này, mau giao ra những kẻ đã g.i.ế.c hại thần hầu của chúng ta, nếu không thì hãy tự gánh lấy hậu quả!"

Lục Tam phu nhân không ngần ngại lớn tiếng đáp trả: "Trong mắt chúng ta, cái gọi là thần hầu của các ngươi chẳng là gì cả!"

Loading...