Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 448

Cập nhật lúc: 2025-07-04 08:30:48
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Minh Diên bế lũ hổ con đi về phía doanh địa. Tiếng gầm khiến những người trong doanh trại cũng giật mình, ai nấy đều dừng tay, vẻ mặt đầy lo lắng.

Trên con đường mòn, một con hổ đực khổng lồ xuất hiện. Dáng đi vững chãi, ánh mắt sắc bén toát lên uy nghiêm đáng sợ. Bộ lông nâu nhạt của nó lắc lư theo từng bước chân, trông như một chiến thần mạnh mẽ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một con hổ trưởng thành có sức chiến đấu kinh người.

Tống Minh Diên nhìn theo hổ cái chạy về phía con hổ đực. Hai con hổ nhìn nhau, bước chân con đực càng nhanh hơn.

Dường như đây là hổ cha của bầy con.

Tống Minh Diên không lo lắng hổ cái sẽ rời đi theo con đực. Dẫu sao, những đứa con vẫn còn ở đây. Nếu hổ cái định đi, nàng cũng sẽ trả lại hổ con cho nó. Cùng lắm, nàng sẽ lên núi tìm một con hổ khác, hoặc nhặt những chú hổ con bị bỏ rơi để nuôi dưỡng.

Bên kia, hổ cái và hổ đực đã chạm mặt.

Hổ đực không để ý nhiều đến hổ cái, lập tức lướt qua nó, đôi mắt uy mãnh dừng lại trên người Tống Minh Diên. Ánh mắt đầy địch ý, nó lao nhanh về phía doanh địa.

Nhưng tốc độ của hổ cái còn nhanh hơn. Một tiếng gầm dữ dội vang lên, ngay sau đó, hổ cái đã nhảy lên đè ngã hổ đực xuống đất.

"Gầm ——"

Tiếng rống vang rền, hổ cái giơ móng vuốt đánh mạnh vào đầu hổ đực.

Chỉ sau vài tiếng rống qua lại, hổ đực dường như đã hiểu ra điều gì, ngoan ngoãn theo sau hổ cái tiến về phía doanh địa.

Hai con hổ lớn, một trước một sau, bước đi uy nghi.

Nơi chúng đi qua, những người nhát gan đều nhanh chóng né tránh, ánh mắt đầy sợ hãi.

Nhìn thấy nguy cơ được giải trừ, Lục Thừa thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ấy vỗ vai Lục Bùi Phong, giọng điệu đầy ẩn ý mà bảo:

"Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, học hỏi chút từ con hổ đực kia đi."

Hổ con nhà người ta đã bốn đứa.

DTV

Tên tiểu tử này thành thân hơn nửa năm rồi, mỗi sáng vẫn còn đi tắm nước lạnh. Hắn chẳng phải là người không biết gì về chuyện gia đình hay sao?

Nghĩ tới tính cách cứng nhắc trước đây của tiểu tử này, Lục Thừa càng thêm chắc chắn. Rõ ràng, khả năng đó không nhỏ.

Ông ấy vuốt cằm đầy trầm tư, thầm nghĩ: Xem ra, đã đến lúc phải giúp đại chất nhi này khai thông một chút rồi.

Chuyện liên quan đến hậu đại của Lục gia, không thể để chậm trễ thêm.

Lục Bùi Phong nhận ra ánh mắt của Tam thúc nhìn mình có chút kỳ lạ. Hắn suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:

"Không cần học, thê tử của ta sẽ không hung dữ với ta đâu."

Hắn tự tin nói, giọng điệu có chút khoe khoang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-448.html.]

"Không giống Tam thúc, ngày nào cũng bị Tam thẩm mắng nhéo tai."

Nghĩ đến đây, hắn cười khẩy:

"Tam thúc, thúc mới là người cần học nhất đó."

Nghe lời một chút, chắc chắn sẽ bớt bị mắng.

Nhìn dáng vẻ không chút lĩnh hội của Lục Bùi Phong, ánh mắt Lục Thừa tràn đầy sự thương hại. Đứa nhỏ này, đúng là vẫn chưa hiểu chuyện!

Nhưng cũng không sao, đã có ông ấy ra tay giúp đỡ, chất nhi này ít nhất có thể tiết kiệm mười năm mò mẫm đường dài.

"Ngươi không hiểu đâu, nhưng sớm thôi, ngươi sẽ hiểu."

"Tam thúc, nếu có chuyện thì thúc cứ nói thẳng ra." Lục Bùi Phong càng cảm thấy Tam thúc mình đang giấu giếm điều gì đó.

"Không có gì, chỉ là một số chuyện phải tự mình trải qua mới hiểu. Ngày mai, ta sẽ đi ra ngoài mua vài thứ, tối mai ngươi sẽ biết."

"?"

Lục Bùi Phong đầy vẻ nghi hoặc. Thấy Tam thúc không muốn nói thêm, hắn đành nhịn xuống sự tò mò trong lòng.

Tam thẩm biết tính khí của Tam thúc, liệu có phải ông ấy lại chuẩn bị trộm rượu và đổ tội lên đầu mình không?

Khi hai thúc cháu đang nói chuyện, hổ cái đã dẫn hổ đực về đến địa bàn mới.

Lục lão phu nhân nhìn thấy liền vui vẻ, vội lấy chút thịt dê còn lại sau bữa ăn đem ra, đổ vào máng cho hai con hổ.

"Lão hổ này thật tuấn tú!"

Nhìn dáng người mạnh mẽ, cơ bắp đầy sức sống của nó, bà không khỏi trầm trồ. Với thể hình như vậy, chắc có thể dễ dàng đánh bại 12 tráng hán. Nếu có thể đưa nó ra chiến trường, quân địch chắc chắn sợ đến mềm nhũn chân.

Ý nghĩ lớn mật lóe lên trong đầu Lục lão phu nhân.

"Hổ à, ăn thêm chút nữa đi. Chỗ chúng ta không thiếu thịt, nếu ngươi còn có huynh đệ tỷ muội nào không đủ ăn, cứ dẫn tới đây. Coi nơi này như nhà của mình, đừng khách khí."

Bà không chắc lũ hổ có hiểu mình nói gì không, nhưng vẫn kiên trì dặn dò. Biết đâu một ngày nào đó chúng nghe hiểu?

Dù sao, lũ hổ do Diên Diên nuôi, chắc chắn không phải hổ bình thường.

Hổ đực nghe không hiểu lời bà nói, nhưng vừa ăn một miếng thịt, tai nó lập tức dựng lên. Nó quay sang nhìn hổ cái một cái, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Không trách được lúc trước hổ cái vừa gọi vừa gầm rống với nó.

Được ăn một bữa ngon như thế này, tôn nghiêm của hổ vương có là gì chứ?

Hổ đực ăn uống thoả thích. Nhưng chỉ một lát sau, nó đã bị hổ cái đẩy ra.

Hổ cái gầm lên dạy bảo, khiến hổ đực ngập ngừng một chút, sau đó liền rời khỏi doanh địa, chạy thẳng về phía núi.

Loading...