Người trở về với vẻ mặt trầm trọng, đáp: "Tộc lão Ô Ba, trên địa bàn của đối phương có hai con hổ già hung dữ. Chúng ta chưa kịp tiếp cận doanh địa của chúng, đã bị bọn hổ xua đuổi. Thậm chí 13 huynh đệ còn bị cắn bị thương và bắt đi."
"Ngươi nói cái gì!"
Tộc lão Ô Ba chấn động, suýt nữa đánh rơi đèn trong tay. Gương mặt khuất trong bóng tối âm trầm đến mức khó lường.
"Tại sao lại như vậy?" Giọng ông ta trầm xuống, mang theo cơn giận dữ: "Trong doanh địa của bọn chúng có hổ, các ngươi lại không điều tra rõ ràng từ trước hay sao?"
Ô Hùng cúi đầu nhận lỗi, nhỏ giọng nói: "Tộc lão, đây là sơ suất của ta."
DTV
Một người khác liền lên tiếng biện hộ: "Tộc lão Ô Ba, việc này không thể hoàn toàn trách Ô Hùng. Ai ngờ bọn chúng vừa đến mấy ngày, đã thuần phục cả mãnh thú trong núi."
"Xem ra trong đội ngũ của chúng không thiếu cao thủ thuần hổ. Với tình thế này, muốn đối phó bọn chúng thật sự vô cùng khó khăn."
Một người khác lại lên tiếng: "Tộc lão Ô Ba, sự việc đã đến nước này, không bằng nghĩ cách cứu huynh đệ bị bắt về trước đã!"
Mọi người đều đổ dồn hy vọng vào Ô Ba. Ông ta trầm ngâm một hồi lâu, sắc mặt đầy bất an, sự tình xảy ra ngay gần lễ hiến tế, khiến tâm trạng ông ta khó mà yên ổn.
"Các ngươi lui xuống trước đi. Ngày mai, ta sẽ đích thân đến giao thiệp với bọn chúng. Nếu bọn chúng không chịu thả người, cũng đừng trách ta dùng chút thủ đoạn bỉ ổi."
Đám người lần lượt rời đi, chỉ còn lại bóng dáng âm u của tộc lão Ô Ba dưới ánh đèn le lói.
Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong đứng bên ngoài, không hiểu rõ nội dung cuộc nói chuyện, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt mọi người, cũng đoán được vài phần.
Bỏ mặc bọn họ, nàng tiếp tục đi quanh bộ lạc.
Bộ lạc không lớn, dựng lên chủ yếu là các ngôi nhà gỗ hoặc những huyệt động thô sơ.
Dò xét bằng thần thức, Tống Minh Diên phát hiện nơi đây chẳng có tài vật đáng giá, chỉ có vô số sọ người chất đống. Một số căn nhà gỗ còn treo da người và thịt khô khiến nàng không khỏi rùng mình.
"Hóa ra đây là một bộ tộc ăn thịt người."
Ý nghĩ ấy khiến nàng lạnh sống lưng.
Lục Bùi Phong bên cạnh cũng nhíu mày, nhưng đối với hắn, cảnh tượng này không quá xa lạ. Trong ký ức của hắn, thời Tây Sở quân đội thiếu lương thực, tù binh thường bị xem như dê hai chân mà g.i.ế.c mổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-452.html.]
Tống Minh Diên lại tiếp tục di chuyển, vô tình phát hiện một đám nữ nhân bị giam giữ. Xung quanh họ là mấy con dã hầu to lớn. Những con khỉ ấy ăn cơm thừa, thỉnh thoảng ánh mắt u ám màu xanh lục lại liếc nhìn các nữ nhân, tựa như đói khát muốn cắn xé bất cứ lúc nào.
Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy một con khỉ lao tới cắn nát mặt một nữ nhân trong đó.
Những nữ nhân khác run rẩy, không ai dám phản kháng. Trong bộ lạc này, địa vị của đám dã hầu cao hơn cả những nữ nhân bị bắt tới. Phản kháng đồng nghĩa với cái chết, thậm chí còn trở thành bữa ăn của những dã nhân này.
Tống Minh Diên cảm thấy chán ghét, đôi mày nhíu chặt lại. Đúng lúc này, một nữ tử trong đám người bỗng đứng dậy. Nàng ấy nhặt lấy một hòn đá bén nhọn, dùng hết dũng khí mà đập mạnh vào đầu con khỉ đang hung hăng.
Con dã hầu rú lên thảm thiết, m.á.u chảy ướt đẫm đầu. Nó loạng choạng giãy giụa, cuối cùng ngã xuống đất, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Hành động bất ngờ của nữ tử này khiến Tống Minh Diên không khỏi chú ý.
Khuôn mặt nàng ấy không chỉ bị phỏng, trên người cũng thật bẩn.
Có lẽ là bởi vì trên thân có mùi khó ngửi, hơn nữa trước khi bạo khởi nàng ấy đã cuộn tròn lẻ loi ở góc, ai cũng không dự đoán được nàng ấy sẽ đột nhiên động thủ.
Ánh mắt nàng ấy ngoan tuyệt nhưng tay cầm hòn đá lại hơi hơi run.
Nàng ấy biết rõ, để bảo vệ bản thân, phải luôn luôn che giấu và ngụy trang thật khéo léo, đến mức khiến đám ác quỷ nơi đây ghê tởm, thậm chí chẳng muốn chạm vào nàng ấy.
Chỉ cần tiếp tục ngụy trang tốt, nàng ấy vẫn có thể sống sót.
Nhưng sống trong sự chịu đựng và giả vờ như vậy, nàng ấy đã chịu đủ rồi. Nàng ấy sợ rằng một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ trở thành như những nữ nhân kia, trở thành một con rối gỗ bị giẫm đạp mà chẳng dám phản kháng.
"Nếu chỉ là cái chết, thì cũng chẳng có gì đáng sợ." Nàng ấy thầm nghĩ.
Nhìn xác con khỉ nằm trên mặt đất, không còn hơi thở, Ân Khi Nguyệt siết chặt hòn đá sắc bén trong tay. Toàn thân nàng ấy lạnh toát, nói không sợ hãi thì là dối lòng.
Ở đây đã nửa năm, nàng ấy hiểu rõ hơn ai hết sự tàn nhẫn của những ác quỷ và súc sinh này.
Đám dã hầu đứng xem xung quanh chỉ kinh hãi một lát, rồi ngay sau đó, chúng nhe răng gầm gừ, vẻ mặt hung ác lao về phía Ân Khi Nguyệt.
Cánh cửa gỗ bỗng phát ra tiếng kẽo kẹt mở ra. Nghe được âm thanh đó, m.á.u trong người Ân Khi Nguyệt như đông lại.
Nàng ấy ngỡ rằng người Thổ Vưu tộc đã đến, liền cầm lấy hòn đá chuẩn bị tự sát.
"Thà c.h.ế.t trong tay mình, còn hơn rơi vào tay bọn chúng để chịu nhục nhã rồi bị giết."