Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 454

Cập nhật lúc: 2025-07-04 08:31:03
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cầm lấy con d.a.o nhỏ, Ân Khí Nguyệt cảm giác trái tim mục nát của mình như được hâm nóng trở lại. Nàng ấy nghi ngờ rằng trước mắt mình chính là một tiên tử hạ phàm đến cứu nàng ấy – ôn nhu, mạnh mẽ, lại rất thấu hiểu lòng người.

"Được."

Chính nàng ấy nghe thấy bản thân đáp lời như vậy.

Tống Minh Diên gật đầu, quay người bước ra ngoài: "Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm bọn chúng."

Khi đám người Ô Hùng bị Lục Bùi Phong trói lại và ném ra bãi đất trống, bọn chúng mới từ cơn mê mệt tỉnh lại.

"Ngươi là ai..."

Ô Hùng vừa liếc mắt đã nhận ra Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong, dẫu cả hai đều không để lộ dung mạo. Chỉ một lần gặp cũng khiến hắn ta nhớ mãi không quên. Ý thức được hai người này tìm đến tận nơi, sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch.

"Các ngươi là ai!" Ô Ba kinh ngạc và tức giận, hiển nhiên không biết thân phận thực sự của Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong.

Tống Minh Diên ngồi xuống ghế, cười nhạt liếc ông ta một cái: "Chúng ta sao? Chỉ là hai kẻ thích trồng trọt mà thôi. Không cần vội, chẳng mấy chốc các ngươi sẽ được chúng ta "trồng" xuống đất."

"À, đúng rồi, còn cả những tiểu súc sinh các ngươi nuôi dưỡng nữa."

Nói đoạn, nàng mỉm cười, đưa tay bóp c.h.ế.t một con dã hầu đang định tấn công nàng, ngay trước mặt đám người Thổ Vưu tộc.

Hành động này không nghi ngờ gì nữa, như một đòn mạnh kích thích thần kinh yếu ớt của đám người Thổ Vưu tộc.

Ô Ba giận dữ trừng mắt nhìn Tống Minh Diên: "Ngươi dám sát hại thần hầu! Ngoại tộc ti tiện, thần hầu nhất định sẽ giáng tội ngươi! Nếu không muốn chịu nguyền rủa của thần hầu, tốt nhất mau chóng thả chúng ta ra!"

"Thần hầu gì chứ?"

Tống Minh Diên như tỏ vẻ khó hiểu, nhưng Ân Khí Nguyệt đứng bên cạnh vội vàng giải thích: "Cô nương, thần hầu chính là tượng đá mà bọn chúng cung phụng trong sơn động."

"Mỗi năm, đám người này đều cử hành đại lễ hiến tế, dùng tủy não của trẻ sơ sinh làm cống phẩm. Sau khi hiến tế, bọn chúng lại cùng lũ dã thú ăn thịt người, thậm chí ngay cả nữ nhân cùng tộc cũng không buông tha."

Nàng ấy vừa nói, trong mắt tràn đầy thù hận đối với đám Ô Ba. Những kẻ này thực sự không còn nhân tính!

"Hôm nay bọn chúng ra ngoài, định bắt đám trẻ bị lưu đày ở Tây Sơn Đường về để chuẩn bị cho lễ hiến tế thần hầu ba ngày sau."

Nghe vậy, Tống Minh Diên nhướng mày, vẻ mặt không chút giận dữ, chỉ thản nhiên đứng dậy. Dưới ánh mắt lo sợ của đám Ô Ba, nàng bước về phía thần miếu mà chúng cung phụng thần hầu.

"Là cái sơn động này sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-454.html.]

DTV

Vừa nói, nàng vừa chậm rãi tiến vào. Không lâu sau, từ trong động vang lên tiếng ầm ầm dữ dội. Khi nàng đi ra, toàn bộ sơn động đã hóa thành bình địa. Tượng đá thần hầu, bàn thờ cống phẩm – tất cả đều không còn dấu tích.

Đám người Ô Ba trố mắt nhìn thần miếu bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt, khóe mắt dường như nứt ra vì căm hận.

Nàng ta làm sao dám!

Nàng ta làm sao dám phá hủy thần miếu mà Thổ Vưu tộc đã cung phụng qua bao thế hệ!

Trái ngược với ánh mắt kinh hãi và tức giận của đám Ô Ba, Ân Khí Nguyệt lại nhìn Tống Minh Diên đầy sùng bái. Trong lòng nàng ấy càng thêm chắc chắn, vị cô nương này chính là tiên tử do trời cao phái xuống để thu phục đám ác nhân.

Tống Minh Diên phủi bụi trên người, không hề vương chút tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Cái gọi là thần hầu của các ngươi, cũng chẳng qua chỉ thế mà thôi."

Rồi nàng nhặt lấy một con khỉ già bên cạnh Ô Ba, con vật giãy giụa, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu kéc kéc. Nó hung hăng duỗi tay định cào vào mắt nàng, thậm chí còn bày ra hai chiếc răng vàng đã mục nát, ra sức tấn công cổ nàng. Nhưng dáng vẻ xấu xí ấy, so với một chú hổ con đáng yêu, quả thật kém xa.

"Dừng tay! Dừng tay ngay!"

Thấy con khỉ già bị nàng nắm cổ, Ô Ba vừa kinh vừa giận, mặt đỏ bừng, lao người về phía trước như một con sâu đáng ghê tởm, cố gắng giành lại con vật từ tay nàng.

"Dừng tay?"

Tống Minh Diên bật cười, tựa hồ như nghe được một điều buồn cười. Chỉ thấy nàng khẽ siết tay.

"Răng rắc!"

Tiếng xương gãy vang lên. Con khỉ già đã bị nàng vặn gãy cổ, thân thể bất động, không còn chút sinh khí.

Đầu Ô Ba như bị nổ tung. Ông ta không dám tin, con khỉ già đã làm bạn với ông ta nhiều năm nay lại bị nàng g.i.ế.c c.h.ế.t ngay trước mắt. Toàn thân ông ta cứng đờ, đến khi kịp phản ứng thì một ngụm m.á.u tươi đã trào ra khỏi miệng.

"Tộc lão!"

"Tộc lão Ô Ba!"

Đám người Ô Hùng kinh hãi, đồng loạt kêu lên.

Tống Minh Diên phủi tay, lạnh lùng ném xác con khỉ không còn sinh khí xuống đất, rồi nhận lấy khăn tay từ Lục Bùi Phong để lau sạch bàn tay.

Thái độ thản nhiên của nàng không hề giống một kẻ vừa mới g.i.ế.c chóc, mà như vừa bóp c.h.ế.t một con kiến nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Ô Ba suýt nữa phun ra một ngụm máu, run rẩy chỉ tay vào Tống Minh Diên: "Ngươi... ngươi..."

Môi ông ta mấp máy, ánh mắt hung dữ trừng nàng, nhưng cơn giận đã làm ông ta nghẹn lời.

Loading...