Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 455

Cập nhật lúc: 2025-07-04 08:31:05
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Bùi Phong nhẹ nhàng gấp khăn tay, cẩn thận cất đi, sau đó ngẩng lên, đôi mắt lạnh như băng lướt qua Ô Ba."A Diên, phần còn lại, giao cho ta."

Miễn cho làm bẩn tay nàng.

DTV

Tống Minh Diên thờ ơ trước ánh mắt hận thù của Ô Ba, như thể ông ta chỉ là một kẻ không đáng bận tâm. Nàng bước chậm rãi về ghế, ngồi xuống, điềm nhiên đáp: "Được."

Nói xong, nàng bâng quơ bổ sung: "Giết hết, không chừa một ai."

Câu nói nhẹ tênh ấy lại mang theo sát ý vô tình. Trong lời nàng, dĩ nhiên bao gồm cả bầy dã hầu kia. Lục Bùi Phong chẳng chút nương tay, tựa như hóa thân thành sát thần, từng nhát đao tàn sát không chút thương xót ngay trước mắt người của Thổ Vưu tộc.

Máu tanh nhanh chóng chảy tràn khắp đất.

Ban đầu, người của Ô Ba vẫn đầy phẫn nộ, nhưng khi từng tiếng gào thảm vang lên, khi từng bóng khỉ ngã gục, khuôn mặt họ dần tái nhợt.

Khi Lục Bùi Phong, với thanh đao vấy m.á.u trong tay, tiến về phía họ, Ô Ba và Ô Hùng cuối cùng cũng hoảng loạn.

"Từ từ!"

Ô Ba vội vàng hét lớn, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Tống Minh Diên: "Ta với các hạ không oán không thù, vì sao lại muốn diệt tận gốc Thổ Vưu tộc ta?"

Ân Khi Nguyệt đứng bên cạnh, nghe lời ông ta, trong lòng đã lờ mờ đoán được phần nào. Nàng ấy không khỏi nhìn về phía Tống Minh Diên, ánh mắt phức tạp.

Ô Hùng chỉ nhìn thanh đao lạnh lẽo trong tay Lục Bùi Phong thôi đã sợ đến mềm nhũn cả người. Hắn ta giờ đây chỉ còn ánh mắt kinh hoàng dán chặt vào lưỡi đao sắc bén, hoàn toàn không nghe thấy Ô Ba nói gì, càng không đủ bình tĩnh để nhắc nhở về thân phận của Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong.

"Không oán không thù?" Tống Minh Diên cười nhạt: "Các ngươi hai lần tới gây rối, còn muốn bắt hài tử trong doanh địa của ta làm tế phẩm cho thần hầu các ngươi. Thù này, chẳng lẽ không lớn sao?"

"Ta đến đây là để tiễn các ngươi một đoạn đường. Ta muốn xem thử thứ m.á.u dơ bẩn của các ngươi có thể rửa sạch mảnh đất này không."

Giọng nàng mang theo ý cười, nhưng lạnh lẽo đến mức khiến lòng người ta rét run.

Sắc mặt Ô Ba thoáng chốc trở nên xám xịt.

Nếu là thù nhỏ, có lẽ còn cách hóa giải, nhưng kẻ đối diện ông ta chính là nhóm người bị lưu đày tới Tây Sơn Đường kia.

Lục Bùi Phong không cho bọn họ thêm cơ hội lên tiếng. Hắn giơ đao, c.h.é.m xuống. Máu tươi b.ắ.n tung tóe.

Ân Khi Nguyệt cũng tiến lên, cầm lấy vũ khí sắc bén Tống Minh Diên đưa cho, bắt đầu tàn sát không chút chần chừ.

Trước đây, nàng ấy từng là khuê tú tiểu thư không dám g.i.ế.c cả một con gà, nhưng giờ phút này, nàng ấy lại ra tay kết liễu mạng người.

Sợ sao?

Đương nhiên là sợ.

Nhưng khi nghĩ đến những tội ác mà chúng đã gây ra, những việc nàng ấy từng bất đắc dĩ phải làm để tự bảo vệ bản thân, sự căm hận trong lòng đã áp đảo nỗi sợ hãi.

Nếu thanh đao trong tay nàng ấy có thể tiêu diệt sạch bọn ác nhân này, thì còn có gì phải sợ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-455.html.]

Ân Khi Nguyệt đã đỏ cả mắt vì sát ý.

Người của Ô Hùng bị trói chặt, giống như những con dê chờ làm thịt. Trước lưỡi d.a.o giáng xuống, họ chỉ biết kinh hoàng chờ đợi cái chết.

Rất nhanh, hơn một trăm người của Thổ Vưu tộc đã nằm gục trong vũng máu, không còn một ai sống sót.

Khi người cuối cùng gục xuống, tiếng kêu xin tha thảm thiết lập tức im bặt. Đêm tối lại trở về với sự tĩnh lặng đáng sợ.

Máu tươi chảy tràn, nhuộm đỏ mảnh đất. Xung quanh chỉ còn lại t.h.i t.h.ể la liệt của người và bầy dã hầu.

Ô Ba và Ô Hùng c.h.ế.t không nhắm mắt, vẻ mặt vẫn còn hằn rõ nỗi tuyệt vọng.

Ân Khi Nguyệt mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, đôi mắt sáng ngời của nàng ấy như vừa tan đi lớp khói mù, ánh lên vẻ rực rỡ khác thường.

Mảnh đất dơ bẩn này, cuối cùng đã được gột rửa sạch sẽ!

Nàng ấy đã làm được, nàng ấy đã chờ ngày này từ lâu.

"Cô nương, thanh đao này..." Ân Khi Nguyệt thu ánh mắt khỏi vũng máu, siết chặt chủy thủ trong tay.

Với nàng ấy, thanh đao này mang ý nghĩa vô cùng trọng đại.

"Tặng cho ngươi." Tống Minh Diên thản nhiên đáp, chẳng chút bận tâm. Những thanh đao như thế, trong không gian của nàng có không ít.

Thế nhưng, Ân Khi Nguyệt lại rạng rỡ hẳn lên, giọng nói còn không giấu được vẻ kích động:

"Đa tạ cô nương! Ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt!"

Tống Minh Diên không hiểu vì sao một thanh đao bình thường lại khiến nàng ấy vui mừng đến vậy, chỉ nghĩ thầm, nữ tử này thật dễ dỗ dành.

"Có ném mất cũng không sao, ta sẽ lại đưa ngươi cái khác."

"!"

Ân Khi Nguyệt đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy cô nương thật tốt bụng.

Lục Bùi Phong đứng bên cạnh, khẽ nghiêng người, lạnh lùng nói: "A Diên, những t.h.i t.h.ể này xử lý thế nào?"

Tống Minh Diên ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: "Thiêu đi. Đào hố chôn quá phiền phức."

Lục Bùi Phong gật đầu: "Vậy để ta đi tìm dầu hỏa."

Vì thế, Ân Khi Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Bùi Phong dẫn Tống Minh Diên rời đi.

Nàng ấy: "..."

Nam nhân thối dùng thủ đoạn tranh sủng vặt vãnh, đừng tưởng nàng ấy không nhìn ra.

Tiếc rằng, thời gian nàng ấy quen biết cô nương còn quá ngắn.

Loading...