Trong lòng Ân Khi Nguyệt hơi buồn bã, chỉ có thể dùng chủy thủ đ.â.m vài nhát xuống t.h.i t.h.ể bên cạnh để hả giận.
Ở bên kia, Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong đã tìm được dầu hỏa từ trong bộ lạc. Khi họ quay lại, Ân Khi Nguyệt cũng đã chất đầy củi lửa lên những thi thể.
Dầu hỏa được tưới đều, ngọn đuốc vừa châm, lửa liền bùng cháy dữ dội. Chưa đầy nửa khắc, toàn bộ phòng ốc đã bị nuốt chửng trong biển lửa.
Chờ đến khi lửa lớn thiêu sạch mọi thứ, xác nhận không đe dọa đến rừng núi xung quanh, Tống Minh Diên mới dẫn Lục Bùi Phong và Ân Khi Nguyệt rời đi.
Từ xa nhìn lại, giữa dãy núi u tối, một ngọn lửa lớn bừng cháy giữa đêm trông vô cùng rõ ràng.
Trong một sơn trại trên sườn núi gần đó, hai tên sơn tặc đang gác đêm, mơ màng ngủ gật. Vừa hé mắt thấy ánh lửa, cả hai giật mình kinh hãi, cơn buồn ngủ tan biến không còn.
"Cháy, cháy rồi! Mau tỉnh lại!"
Tên đồng bọn bị lay tỉnh vội vàng dụi mắt: "Cái gì, ở đâu cháy?!"
Hắn ta vừa bò dậy, còn chưa kịp nhìn rõ đã vội chạy đi hô cứu hỏa. Không ngờ bị đồng bọn túm lại, kéo cổ áo lôi về: "Chạy cái gì, đồ ngốc! Lửa ở bên kia cơ mà!"
"Bên kia?"
Hắn ta nheo mắt nhìn kỹ, mới nhận ra không phải sơn trại cháy. Tức thì quay lại đá một cái vào đồng bọn: "Ngươi đúng là đồ c.h.ế.t tiệt, lửa xa thế mà cũng đánh thức ta! Ta còn tưởng cháy tới m.ô.n.g rồi!"
Chưa kịp trách mắng thêm, hắn ta bỗng giật mình, mặt biến sắc: "Không phải chứ, kia là địa bàn của Thổ Vưu tộc!"
Thổ Vưu tộc làm nhiều chuyện ác, chẳng lẽ bị trời phạt?
Tên đồng bọn đá hắn ta một phát: "Còn đứng đó ngớ người, mau đi báo tin! Nếu lửa lan tới đây thì coi như xong đời. Đừng ngủ nữa, như lợn c.h.ế.t vậy! Nhanh đi tìm lão đại, ta đi xem thử tình hình!"
Hai người chia thành hai đường: một người phụ trách dò la tin tức, người kia đảm nhận việc đăng báo.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-456.html.]
Khi hắn ta truyền tin "Thổ Vưu tộc bốc cháy" đến tai hạng lão đại ở Thanh Phong trại, hắn ta tưởng rằng mình đang nằm mộng.
"Ngươi nói gì? Cháy ở đâu?"
"Lão đại, bộ lạc nuôi đám khỉ dã man kia bốc cháy rồi! Lửa cháy dữ dội, như thể trời phạt giáng xuống vậy. Nửa đêm lửa lớn ngùn ngụt, không biết có thiêu c.h.ế.t người hay không."
Nghe thế, Hạng lão đại vui mừng đến mức đập đùi, gương mặt rạng rỡ không giấu nổi nụ cười: "Thiêu hay lắm! Đám vương bát đản này dám tranh địa bàn với chúng ta, lần trước còn thả đám khỉ dã man kia đến trộm đồ. Ta đã nhịn bọn chúng lâu rồi!"
Nhắc đến chuyện cũ, lửa giận của Hạng lão đại bùng lên. Đám dã hầu kia không chỉ nhanh nhẹn khó bắt mà còn khiến người ta tức tối. Từng có lần trẻ con trong trại bị chúng bắt đi, một đứa trẻ sơ sinh còn chưa tròn tháng bị cướp mất. Hạng lão đại vì thế dẫn người đánh một trận sống mái với Thổ Vưu tộc, đánh đến lưỡng bại câu thương. Từ đó về sau, đám dã hầu kia không dám vào trại bắt người nữa, nhưng chúng vẫn lởn vởn dưới chân núi quấy phá, giẫm nát cây cối mới nảy mầm.
Bẫy rập cũng vô ích, thấy người là chúng liền chạy mất. Hạng lão đại tức đến nghiến răng ken két, đời này hắn ta chưa từng ghét loài nào như ghét đám khỉ dã man kia. Nhưng mỗi lần tìm đến, Thổ Vưu tộc đều phủ nhận trách nhiệm. Hạng lão đại bất lực hồi lâu, nếu không phải vì đám khỉ quá khó đối phó, hắn ta đã sớm xua quân đánh đến tan tác cả Thổ Vưu tộc.
Giờ nghe tin bộ lạc cháy lớn, Hạng lão đại không thể kiềm chế nổi niềm vui."Mau mau! Ta phải đến xem chúng bị cháy ra sao! Nếu cháy sạch, hôm nay cả trại sẽ đốt pháo ăn mừng!"
Hắn ta vừa xỏ giày vừa lao ra khỏi phòng, mặt mày hớn hở."Mụ nội nó, đám vương bát đản kia cuối cùng cũng gặp báo ứng!"
Hạng lão đại vội vã chạy đến vọng gác, Đoản Tử lẽo đẽo theo sau. Nhưng khi hắn ta đứng từ xa nhìn về phía Thổ Vưu tộc, chỉ thấy vài đốm lửa nhỏ lập lòe. Hắn ta trợn trừng mắt, quát: "Đây là thứ ngươi nói là trời phạt sao?"
Nhìn ngọn lửa yếu ớt chẳng giống trời phạt chút nào, Hạng lão đại tức giận vung tay tát Đoản Tử một cái."Ngươi, cái đồ dưa héo! Dám báo tin giả? Tìm đòn hả?"
Đoản Tử ôm đầu, vẻ mặt oan ức, lắp bắp giải thích: "Lão đại, ta không nói dối! Vừa nãy lửa thật sự rất lớn! Nếu ta lừa ngài, đời này ta sẽ không cưới được vợ!"
Hạng lão đại nghe vậy, cơn giận nguôi bớt đôi phần. Với bọn hán tử Thanh Phong trại, việc không cưới được vợ là lời thề nặng nề nhất. Hắn ta nhếch mép cười lạnh: "Ngươi mà cũng mơ cưới vợ? Lão tử còn chưa cưới được đây!"
Đoản Tử nghe vậy thầm nghĩ: Ngài không cưới được vợ thì có gì lạ, cả trại đều biết ngài ngày đêm mơ tưởng tam nương!
Tam nương từ khi đưa một nam nhân về trại nửa năm trước đã toàn tâm toàn ý với người đó, Hạng lão đại thì lần nào muốn lại gần đều bị tam nương tặng một cú đánh đau điếng.
Đời này muốn cưới vợ e là vô vọng. So ra, Đoản Tử tự thấy mình vẫn còn hy vọng hơn Hạng lão đại!