Đoản Tử chỉ dám thầm chửi trong bụng hai câu, dám lời. Nếu để Hạng lão đại thấy, e rằng sẽ thẹn quá hóa giận mà tát thêm một cái.
Hạng lão đại đưa mắt về phía Thổ Vưu tộc. Hắn vuốt râu cằm, híp mắt quan sát hồi lâu trầm giọng : "Không !"
"Lửa tắt quá nhanh, hơn nữa lan rừng. Chẳng lẽ đám vương bát đản phát hiện sớm nên kịp thời dập tắt?"
Nói xong, thở dài tiếc nuối: "Thật phí công mừng hụt một trận."
Đoản Tử thấy lời đó cũng lý, gật gù : "Cao Tử dò la, chắc sẽ sớm trở về. Vừa nãy lúc lửa lớn, nhà cửa bọn chúng thiêu rụi. Dù c.h.ế.t , chắc cũng khiến bọn chúng khổ sở ít."
Hạng lão đại cau mày, suy nghĩ hồi lâu đập tay xuống bàn: "Không !"
"Không thể để bọn chúng dễ dàng vượt qua như . Thừa lúc chúng còn yếu, đánh tan tác. Đêm nay, dẫn dẹp yên đám nhãi ranh đó!"
Hắn nhanh chóng lệnh: "Mau gọi dậy! Chúng xuất phát ngay, nếu chờ bọn chúng kịp trở tay thì lỡ thời cơ!"
Nghe lệnh, Đoản Tử phấn khích chạy : "Rõ, lão đại! Ta sẽ nhanh chóng tập hợp !"
Hắn chạy hét: "Huynh , chuẩn xuất phát! Lão đại dẹp yên đám Thổ Vưu tộc, mau lên!"
Tiếng hét vang vọng cả trại, cần đến từng nhà gõ cửa, tức thì đèn đuốc sáng rực, cửa nẻo mở tung.
Có còn kịp mặc quần áo tử tế, cầm đao lao ."Đi ngay bây giờ ? Được, đánh luôn!"
Không chỉ đám thanh niên khỏe mạnh, ngay cả trại dân cũng vác cuốc, còn các bà lão thì run rẩy chống gậy theo.
"Đập... đập bọn chúng ! Đám khốn đó dám giẫm nát ruộng nhà , hôm nay nhất định tính sổ!"
Hạng lão đại cảnh tượng náo loạn mà toát mồ hôi lạnh. Nhìn thấy bà Khương, một cụ bà già nua, cũng khấp khểnh chống gậy tham gia, lập tức trừng mắt với Đoản Tử, hiệu kéo bà .
"Khương bà bà, chân ngài tiện, đường xa, đêm nay cứ ở trong trại trông coi chiến lợi phẩm. Chúng con sẽ nhanh về nhanh."
"Thật... thật ?" Bà Khương run run hỏi.
"Thật mà!"
"Có chắc thắng ?" Đôi mắt đục mờ của bà ánh lên hy vọng.
Đoản Tử gật đầu quả quyết: "Tất thắng! Chúng con sẽ đánh bọn chúng đến tan tác, còn mặt mũi ngẩng lên!"
Bà Khương , liên tục gật đầu, khuôn mặt già nua nở nụ , lộ hai chiếc lợi trơ trọi."Tốt... lắm! Ta đây chờ các ngươi trở về. Nếu các ngươi về, cũng ngủ, cứ chờ mãi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-457.html.]
Dứt lời, bà bưng một chiếc ghế nhỏ cửa, dáng nghiêm trang, như đưa tiễn đoàn quân lên đường, sẵn sàng đón họ trở về.
Hạng lão đại dẫn theo đám , nhanh chóng xuất phát.
Một đoàn đông đảo, cuồn cuộn theo con đường núi gập ghềnh xuống núi. Đi nửa đường, họ chạm mặt Cao Tử từ hướng Thổ Vưu tộc vội vã trở về.
Hạng lão đại dẫn đầu đội ngũ, trông thấy bóng dáng Cao Tử thì lập tức giơ tay hiệu dừng .
Hắn tiến lên vài bước, thấy sắc mặt Cao Tử tái nhợt, dáng vẻ kinh hồn táng đảm, khỏi trầm giọng hỏi: "Đã xảy chuyện gì?"
"Lão... lão đại!"
Cao Tử sắc mặt trắng bệch, nhớ cảnh tượng t.h.i t.h.ể chất đống tại Thổ Vưu tộc, giọng run rẩy, xen lẫn nỗi sợ: "Thổ Vưu tộc diệt tộc ! Ô Hùng và cả bọn đều c.h.ế.t sạch!"
Mọi trong Thanh Phong trại vốn mong chờ ngày Thổ Vưu tộc gặp nạn, nhưng khi bất ngờ tin dữ, ai nấy cũng khỏi chấn động.
"Thật giả? Toàn bộ c.h.ế.t sạch? Không còn một ai?"
DTV
"Sao thể chứ? Chỉ qua một đêm mà hơn nữa chúng thấy động tĩnh gì."
" , Thổ Vưu tộc diệt tộc, chẳng lẽ một tiếng động? Bọn họ ai xử lý lặng lẽ như ?"
"Không thể nào! Bọn họ còn nuôi cả bầy dã hầu, dễ đối phó thế?"
Đám đông nhao nhao bàn tán, ai dám tin Thổ Vưu tộc thể xóa sổ trong một đêm.
Giọng Cao Tử vẫn run rẩy, hiển nhiên trấn tĩnh, : "Cả bầy khỉ cũng c.h.ế.t sạch. Lúc tới, ngay cả một sợi lông cũng còn!"
Hạng lão đại nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Ngươi thấy nào ?"
Lời dứt, chính cũng nhận câu hỏi thừa thãi. Nếu Cao Tử thực sự gặp kẻ diệt tộc, liệu còn sống sót trở về báo tin ?
Cao Tử lắc đầu: "Ta tới nơi thì còn ai, chỉ thấy t.h.i t.h.ể cháy đen khắp nơi, nhà cửa đều hóa thành tro bụi."
"Thổ Vưu tộc rốt cuộc chọc loại nào đây?"
Hạng lão đại cau mày suy tư, cùng quyết định: "Đi! Qua đó xem thử."
Dứt lời, dẫn đầu đoàn tiến bước. Đường một nửa, cách xa, hơn nữa là hàng xóm nhiều năm, thể qua xem thảm cảnh của đối phương.
Khi đến gần Thổ Vưu tộc, cảnh tượng mắt khiến ai nấy kinh ngạc. Những con khỉ vốn gây phiền toái ngọn cây giờ đây thấy bóng dáng. Dãy núi rừng bóng đêm bao phủ từng lúc nào tĩnh lặng đến .