Hạng lão đại thu lại ánh mắt, nhìn bộ lạc hoang tàn trước mặt, cuối cùng cũng tin rằng Thổ Vưu tộc đã bị xóa sổ chỉ trong một đêm.
Thi thể cháy đen chất đầy mặt đất, những căn nhà đơn sơ giờ chỉ còn là tro tàn. Họ tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bất kỳ thứ gì đáng giá, ngay cả da hổ, da thú cũng bị thiêu rụi trong đám cháy.
Hạng lão đại thầm nghĩ: "Chuyến này về, chỉ e khó ăn nói với Khương bà bà."
Tuy nhiên, dù là vậy, tâm tình mọi người vẫn vô cùng phấn khởi.
"Thật là đại hỷ sự! Từ nay về sau, chúng ta không cần ngày đêm lo sợ lũ thú hoang kia lên núi bắt trẻ con nữa. Đúng là bọn chúng đáng kiếp, làm hại chúng ta suốt hai năm qua chẳng trồng được mảnh đất nào cho ra hồn."
"Không ngờ bọn chúng cũng có ngày hôm nay. Rốt cuộc là đã đắc tội với ai mà toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch sẽ như vậy?"
"Lão đại, địa bàn của Thổ Vưu tộc từ nay có phải thuộc về Thanh Phong trại chúng ta không?"
Cả đoàn người hưng phấn nhìn về phía Hạng lão đại chờ đợi. Địa bàn vốn bị chiếm đóng giờ trở thành vùng đất vô chủ, đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.
Hạng lão đại trầm ngâm suy nghĩ, nhưng y không vì lợi nhỏ trước mắt mà đánh mất lý trí. Ngay lập tức, hắn ta trấn định lại.
Suy nghĩ một lát, Hạng lão đại chậm rãi nói: "Trước cứ quan sát tình hình, không cần vội vã. Người của Thổ Vưu tộc vừa mới c.h.ế.t sạch, chúng ta vẫn chưa rõ họ đắc tội với ai. Nếu đối phương còn để mắt tới nơi này, e rằng hành động hấp tấp sẽ mang họa đến Thanh Phong trại."
Xem qua tác phong của kẻ ra tay, rõ ràng không phải loại nhân từ hay nương tay.
Đám đông vốn đang cao hứng cũng bị lời này làm cho tỉnh táo lại. Ai nấy đều cảm thấy có lý, vì thế liền gạt bỏ ý nghĩ chiếm đất.
"Lão đại nói phải lắm! Không thể vì chút lòng tham mà chọc giận nhân vật như vậy. Ai mà biết tai họa sau này có rơi xuống đầu chúng ta hay không."
"Đúng đó, cứ đợi thêm một, hai năm xem sao. Dù sao nơi này cũng ngay trước mắt chúng ta, chẳng cần lo người khác đến chiếm."
"Được rồi, chúng ta về trước thôi!" Hạng lão đại phất tay ra hiệu.
Trước khi rời đi, cả nhóm tranh thủ lục lọi một phen. Tuy không thu được gì đáng kể, nhưng xem như chuyến này không hoàn toàn uổng công. Về còn có thể báo tin cho Khương bà bà, nói rằng Thổ Vưu tộc đã hóa thành tro bụi, để bà lão cũng mừng rỡ đôi phần.
Đoàn người quay về Thanh Phong trại trong bóng đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-458.html.]
Bên kia, Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong cũng trở lại doanh địa. Vì mang theo Ân Khi Nguyệt, cả hai phải len lỏi đường núi trong đêm, tốn thêm không ít thời gian.
Người canh đêm là Ngô Đạt, Đặng Lương cùng ba huynh đệ khác. Nghe thấy động tĩnh, Ngô Đạt lập tức cảnh giác.
Sau chuyện doanh địa bị tập kích đêm trước, không ai dám lơ là. Dẫu trong trại hiện giờ có hai con hổ già trấn thủ, mọi người vẫn tận lực đề phòng Thổ Vưu tộc quay lại trả thù.
Thấy Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong trở về, Ngô Đạt mới yên tâm, nhưng liền sau đó lại sửng sốt. Rõ ràng ban ngày hắn không thấy hai người này rời khỏi doanh địa.
Nghĩ đến khả năng thân thủ của họ, lặng lẽ rời đi mà không ai hay biết cũng chẳng phải việc khó.
"Thiếu phu nhân."
"Lục huynh đệ."
Ngô Đạt tiến lên chào hỏi. Dù xưng huynh gọi đệ với Lục Bùi Phong, nhưng đối với Tống Minh Diên, hắn và mọi người luôn tôn kính gọi một tiếng "Thiếu phu nhân."
DTV
Họ hòa đồng với người nhà họ Lục, nhưng Tống Minh Diên là ngoại lệ. Trong thâm tâm, họ cảm thấy không thể thiếu đi sự kính trọng dành cho nàng, dẫu rằng nàng vốn không để ý những lễ nghi này.
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Ân Khi Nguyệt khẽ cúi đầu dưới ánh trăng, vô thức tránh đi.
Ở Thổ Vưu tộc, nàng ấy chẳng hề làm vậy, nhưng vừa đến nơi này, nàng ấy lại sợ khuôn mặt khó coi của mình làm người ta kinh hãi.
"Vị này là ai?" Ngô Đạt kinh ngạc hỏi, nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Rốt cuộc, kẻ xấu xí hơn thế hắn cũng từng gặp qua, nay chẳng còn mấy ấn tượng. So với dung mạo đáng sợ của Tống Phan Sơn, gương mặt của Ân Khi Nguyệt thậm chí còn có vài phần dễ nhìn.
Ân Khi Nguyệt im lặng. Cô nương bảo sao, nàng ấy liền như vậy.
"Là ta nhặt được nàng khi tới Thổ Vưu tộc dò la tình hình, gặp ở một sơn động gần đó." Tống Minh Diên không biết những gì Ân Khi Nguyệt đã trải qua ở Thổ Vưu tộc, nhưng theo bản năng quyết định che giấu thực tế.
Nàng không muốn lộ ra quá nhiều, chỉ nói: "Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng. Các ngươi tiếp tục canh gác đi, vất vả rồi."
Nói rồi, Tống Minh Diên bước đi hai bước, chợt nhớ tới chuyện những người bị bắt đêm nay. Nàng quay lại, nghiêm giọng bảo: "Những kẻ bị bắt tối nay, xử lý hết đi. Không cần giữ lại người sống. Đều chẳng phải hạng tốt lành gì, tồn tại chỉ tổ lãng phí."
Tống Minh Diên vốn đã tính toán bắt giữ những kẻ đó đưa xuống đội khai hoang, bởi hiện tại nhân lực tại đây vô cùng thiếu thốn.