Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 459

Cập nhật lúc: 2025-07-04 08:31:15
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khai hoang xong còn phải làm đất, chỉnh lý ruộng đồng, rồi lại trồng trọt. Tất cả công việc cho đến khi lương thực thu hoạch đều đòi hỏi một lượng lớn nhân công.

Tuy nhiên, sau một chuyến đi đến địa bàn của Thổ Vưu tộc, Tống Minh Diên lại thay đổi ý định.

Những kẻ như vậy, bảo làm cu li cho nàng, nàng cũng chê bẩn. Sống thêm một khắc đã là sự khoan dung lớn lao đối với chúng.

Ngô Đạt trong lòng tuy kinh ngạc nhưng biết Tống Minh Diên sẽ không hành động mà không có mục đích. Hẳn nàng đã phát hiện điều gì ở nơi đó.

Một tộc đàn có thể nuôi dưỡng bầy khỉ hung ác như vậy, chắc chắn bản chất cũng chẳng lương thiện gì.

"Thiếu phu nhân yên tâm, việc này ta nhất định làm đến nơi đến chốn, đảm bảo cho bọn chúng không thấy được ánh mặt trời ngày mai!"

Ngô Đạt nói xong liền dẫn theo các huynh đệ đi g.i.ế.c người diệt khẩu.

Tống Minh Diên đuổi Lục Bùi Phong về căn nhà gỗ trước, rồi tìm một chiếc lều trống để chuẩn bị chỗ nghỉ tạm cho Ân Khi Nguyệt.

"Ngươi ở đây nghỉ ngơi một đêm trước. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi."

"Phải rồi, ngươi tên gì? Là người ở đâu? Trong nhà còn thân nhân nào không?"

DTV

Tống Minh Diên chuẩn bị cho Ân Khi Nguyệt chút đồ ăn nhẹ, một bộ y phục sạch sẽ và một thùng nước trong.

Ân Khi Nguyệt không dám làm phiền ân nhân, liền tự mình nhóm lửa, đun nước để tắm gội.

Nàng ấy trước kia mười ngón không dính nước xuân, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn ở Thổ Vưu tộc, những việc nặng như vậy giờ đã làm rất thành thục.

"Cô nương, ta tên Ân Khi Nguyệt, minh nguyệt bao lâu có khi nguyệt, quê ở Lăng Sơn huyện, người Quảng An."

Đôi mắt nàng ấy thoáng đỏ lên, giọng nói nhỏ nhẹ:

"Trong nhà Khi Nguyệt... đã không còn thân thích. Nửa năm trước, ta từ Quảng An đến cậy nhờ dì, trên đường thì bị bắt đi."

Quảng An cách Ung Châu không xa.

Tống Minh Diên không biết phải an ủi nàng ấy thế nào, chỉ nói:

"Ta có thể chữa lành khuôn mặt của ngươi. Ngươi không cần lo rằng người thân sẽ không nhận ra."

Ân Khi Nguyệt lắc đầu. Nàng ấy biết ân nhân này thần thông quảng đại, nhưng vấn đề trước mắt không chỉ đơn giản là chữa lành dung mạo.

Nàng ấy đã sớm chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

"Cô nương có lòng tốt, Khi Nguyệt xin ghi nhận. Ngài đã giúp ta quá nhiều, con đường sau này, mặc kệ thế nào, đều là chuyện của một mình ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-459.html.]

Không cô nương nào không yêu vẻ đẹp, Ân Khi Nguyệt cũng thế. Nhưng giờ đây, khi cô độc một mình, ân tình sâu nặng như vậy, nàng ấy đã không có gì để báo đáp. Làm sao có thể vô tư tiếp nhận?

Ân Khi Nguyệt cảm thấy xấu hổ khi nhận thêm sự giúp đỡ.

Tống Minh Diên cũng không ép buộc, chỉ nói:

"Nếu ngươi không ở lại được nhà dì, có thể đến Tây Sơn đường. Hiện tại nơi ta cũng đang thiếu người."

Nàng nhìn cô nương này có khí chất mạnh mẽ, là người có tiền đồ. Người như vậy, đặt ở đâu cũng có thể sống tốt.

Tuy nhiên, thế tục vốn cay nghiệt. Một cô nương bị bắt nửa năm, lại hủy dung, khi trở về sẽ phải đối mặt với những gì, thật khó mà nói trước.

Còn phải xem gia đình người dì kia đối đãi nàng ấy ra sao.

Tống Minh Diên không phải người hay xen vào việc của người khác. Nếu không phải Ân Khi Nguyệt liều mạng cứu người, nàng cũng sẽ không dành nhiều sự quan tâm đến thế.

Chỉ cần đưa nàng ấy đi cùng với những cô nương khác, xử lý mọi việc rồi để nàng ấy tự rời đi là được.

Thế nhưng, nàng đã chứng kiến cảnh Ân Khi Nguyệt xé rách sự ngụy trang, đánh tan bầy khỉ dữ để cứu một nữ nhân bị thương nặng đến mức dung nhan biến dạng.

Lòng nàng cảm động, cảm thấy cô nương này đáng được đối đãi tử tế.

Nghe Tống Minh Diên nói, Ân Khi Nguyệt không khỏi xúc động, trái tim vốn thấp thỏm bất an giờ đây cũng trở nên ấm áp.

"Vâng, cô nương xin yên tâm. Chuyện xảy ra ở Thổ Vưu tộc, Khi Nguyệt tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời. Nếu vi phạm lời thề này, trời đánh c.h.ế.t cũng không oán hận."

Tống Minh Diên không lo nàng ấy sẽ tiết lộ bí mật. Nếu Ân Khi Nguyệt là kẻ vong ân bội nghĩa, nàng ấy đã không tự đặt mình vào hiểm cảnh chỉ để cứu một nữ nhân khỏi nanh vuốt bầy khỉ ác.

Hơn nữa, trước khi nàng ấy kịp tiết lộ, Tống Minh Diên cũng đủ khả năng để tiễn nàng ấy đi gặp Diêm Vương.

Dù vậy, nàng không dùng ý nghĩ xấu xa để phỏng đoán người khác. Ánh mắt của nàng chưa từng sai.

"Vậy ngươi rửa mặt xong ăn chút gì đó, nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai Tam thúc của ta phải rời Tây Sơn đường để vào huyện thành nhập hàng, ta sẽ nhờ đoàn xe đưa ngươi đến đó."

"Đa tạ cô nương!"

Có lời của Tống Minh Diên, Ân Khi Nguyệt cảm thấy thêm vài phần tự tin đối mặt với những điều bất định bên ngoài.

Dù gian nan vạn phần, nàng ấy tin mình vẫn còn một con đường để đi. Thế là đủ.

Sáng sớm hôm sau, Tống Minh Diên trao cho Ân Khi Nguyệt một tay nải, dặn dò nàng ấy theo đoàn xe của Lục Thừa rời Tây Sơn đường.

Trước khi rời đi, Ân Khi Nguyệt cung kính thi lễ thật sâu với Tống Minh Diên, sau đó hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rồi xoay người bước đi.

Loading...