Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 467

Cập nhật lúc: 2025-07-04 08:31:35
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có một cổ pháp dùng tiêu thạch – tức hàn thủy thạch – để kết băng. Tuy nhiên, phương pháp này đòi hỏi lượng tiêu thạch lớn, quy trình phức tạp, kết quả lại chỉ tạo ra những mảnh băng vụn, không đạt hiệu quả mong muốn.

Điều Tống Minh Diên cần là những khối băng lớn nguyên vẹn. Nếu nàng thành công, cả doanh địa sẽ được hưởng thụ mùa hè mát mẻ hơn rất nhiều.

Tống Minh Diên dọn ra từ không gian chứa trận pháp thư tịch, một tay nhấm nháp quả dại bọn trẻ con hái về, tay còn lại thì chăm chú nghiên cứu.

Biết tẩu tẩu đang bận, mấy đứa trẻ ngoan ngoãn không quấy rầy, mà lẳng lặng rời khỏi ngôi nhà thoang thoảng mùi hương nơi nàng ở.

"Xoẹt ——"

Tiếng ve vừa cất lên, liền bị đôi tay mũm mĩm nhanh chóng che lại.

"Ca ca, chúng ta tiếp tục bắt ve thôi. Chúng kêu to quá, làm phiền tẩu tẩu đọc sách."

"Được, nhưng trước tiên để ta làm thêm mấy cái ná! Mỗi người một cái, đảm bảo không con ve nào làm phiền tẩu tẩu được!"

"Nhưng... có phải chúng ta đã quên làm việc gì không?"

"Không quan trọng! Bắt ve mới là quan trọng nhất!"

Mấy đứa trẻ tay xách giỏ tre tinh xảo, uống hết chè đậu xanh mát lạnh do Nhị phu nhân chuẩn bị, liền hào hùng mang theo dụng cụ ra đồng.

Tối đến, cả nhà quây quần thưởng thức món ve chiên giòn, ngắt đầu bỏ đuôi, chỉ giữ phần thịt lưng, rồi đem xào hoặc kho tàu, hương thơm ngào ngạt khiến Lục lão phu nhân cũng phải trầm trồ.

DTV

"Chỉ tiếc mấy con ve này già rồi, chứ nếu là nhộng, đem nướng hay chiên đều thơm ngon hơn."

Lục lão phu nhân nhớ lại những ngày bôn ba trên chiến trường, từng ăn không ít món kỳ lạ như châu chấu hay bò cạp. Mấy đứa trẻ chỉ nhớ mang máng ve nhộng rất thơm, liền quyết định ngày mai không bắt ve nữa, mà sẽ đi tìm ve nhộng.

Khi mặt trời lặn, Lục Thừa vội vã trở về với một xe hàng hóa đầy ắp. Ông ấy cùng các con ngồi trên đống rơm, vừa ăn cơm chiều vừa ngắm ánh hoàng hôn rực rỡ cuối chân trời.

"Cha, trước đây cha từng đan cho con một con châu chấu bằng cỏ đúng không?"

"Châu chấu gì? Có phải giống con này không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-467.html.]

Lục Thừa chỉ vào con châu chấu vừa nhảy lên đống rơm, nhân lúc con trai nhìn theo, ông nhanh tay gắp luôn cái đùi gà trong chén của cậu nhóc.

"À, đúng rồi. Ta đan cho con khi con đang ngủ."

Cậu bé nghe vậy cảm động đến mức muốn khóc. Nhưng khi nhìn xuống cái đùi gà vừa mất, cậu bé lại liếc qua phần thịt trong chén cha, mắt đỏ hoe.

Lục Thừa lúng túng, vội vàng trả lại: "Đừng khóc! Chỉ là cái đùi gà thôi mà, cha cho con, cho con hết! Đừng để nương con biết, kẻo bà ấy nhéo đứt tai cha mất!"

Tiểu tử hít hít mũi, đôi mắt hoe đỏ: "Cha ơi, cha cứ ăn đi! Cha muốn ăn bao nhiêu cũng được, chỉ cần đừng chịu khổ nữa."

Nhưng sau đó, cậu bé thầm thì: "Có điều, cha đan châu chấu xấu quá, lần sau làm cái đẹp hơn được không?"

Lục Thừa xúc động một lát, liền gõ nhẹ lên đầu con trai: "Nhóc con, còn dám chê cha hả?!"

Cậu bé ôm đầu, cười hì hì: "Không chê, không chê! Cha, cha đan thêm cho con mấy chục cái đi, con muốn xâu lại treo ở cửa sổ, nhìn thích mắt!"

Lục Thừa nghe xong đành bất lực thở dài, nhưng sau bữa cơm, ông ấy vẫn lặng lẽ tìm cỏ, đốt đèn trong căn nhà gỗ rồi bắt đầu đan.

Dẫu tay ông ấy hơi vụng, cả buổi chỉ đan được vài con. Khi đã hoàn thành năm, sáu con, Lục Thừa uống một ngụm rượu, chợt dừng tay, cười đáng khinh: "Hừm, đại chất nhi chắc đã về phòng. Không biết đã nhìn thấy lễ vật ta chuẩn bị chưa nhỉ?"

Đó là món quà mà ông ấy tỉ mỉ chọn lựa, chắc chắn sau khi xem, dù có cứng đầu đến mấy cũng phải hiểu ra.

Lục Thừa cảm thấy bản thân thật sự vì đôi tiểu phu thê mà lo lắng đến mức lòng dạ rối bời. Ông ấy chỉ mong hai người họ nhanh chóng cố gắng, để ông sớm ngày được ôm đứa cháu thơm tho, mềm mại.

Cuối hành lang dài, Lục Bùi Phong vừa tắm xong, trên người còn vương hơi nước chưa khô. Hắn mặc bộ trung y, bên ngoài khoác chiếc áo dài màu đen. Thân hình cao ráo, dáng vẻ thư thái lại lộ ra vài phần quyến rũ thường ngày hiếm thấy, giống như một yêu tinh mê hoặc lòng người, đẹp đến cực hạn.

Sợ làm phiền A Diên đang đọc sách, hắn không vào nhà mà tựa vào hành lang gỗ, lặng lẽ để gió đêm hong khô mái tóc vừa gội sạch bằng bồ kết.

Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt của hành lang, một nam nhân tuấn mỹ đứng tựa lan can, ánh mắt dịu dàng. Gió đêm khẽ lùa qua, tóc hắn bay nhẹ, tạo nên một khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ.

Tống Minh Yên vừa ngẩng đầu đã thu trọn khung cảnh ấy vào mắt. Nàng vốn dĩ không có cảm giác đặc biệt gì với Lục Bùi Phong, nhưng khoảnh khắc này lại khiến tim nàng ta đập mạnh không thôi.

Nàng ta chưa từng nghĩ Lục Bùi Phong khi buông bỏ vẻ lạnh nhạt thường ngày lại có thể đẹp đến mức khiến lòng người rung động như vậy. Trong khoảnh khắc ấy, sự mệt mỏi sau một ngày làm việc dường như tan biến.

Nhận thấy ánh mắt si mê của Tống Minh Yên, Lục Bùi Phong không khỏi nhíu mày, sự lạnh lùng hiện rõ trên khuôn mặt. Không khí xung quanh hắn như đột nhiên trầm xuống, ánh mắt đạm mạc càng khiến hắn thêm phần lãnh đạm, xa cách tựa ngàn dặm.

Loading...