Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 469

Cập nhật lúc: 2025-07-04 08:31:39
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bằng không, chúng ta thử một lần?" Tống Minh Diên khẽ cười, ánh mắt sáng ngời đầy ẩn ý.

Lục Bùi Phong bỗng mở bừng mắt, như thể trấn an nàng, áp đầu nàng vào n.g.ự.c mình, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: "Ngoan, đừng nghịch, ta chịu không nổi đâu."

Tống Minh Diên mỉm cười, nắm lấy tay hắn, ý niệm vừa động, cả hai liền tiến vào một không gian khác.

"Ngươi chắc chắn không muốn thử sao?"

Trong Lưu Li Điện, trên chiếc giường ngọc tinh xảo, Tống Minh Diên ngồi đó, đôi mắt cười sáng như trăng non. Dung mạo nàng tựa hoa nở giữa tuyết, khiến Lục Bùi Phong ngẩn ngơ, không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần chớp một lần, mộng đẹp sẽ tan biến.

"A Diên..." Giọng nói hắn run rẩy, đầy vẻ không nỡ.

Giây phút ấy, mọi chờ mong của Lục Bùi Phong dường như hóa thành hiện thực. Trước mắt hắn là nàng, một người duy nhất chiếm trọn tâm trí và trái tim hắn, đẹp đến mức hắn quên hết mọi thứ xung quanh.

Tống Minh Diên tựa như một yêu tinh câu nhân, chân trần bước nhẹ trên nền ngọc bạch của Lưu Li Điện, mỗi bước chân như dẫm lên tim hắn, khiến lòng hắn run rẩy.

"Ta ở đây."

Nàng nở nụ cười kiều diễm, ánh mắt như ánh trăng ngời sáng. Nàng chậm rãi bước tới, rồi bất ngờ chạy nhanh lên, không chút do dự lao vào vòng tay hắn.

"Ngươi nói xem, ngươi có nguyện ý hay không?" Nàng nhón chân, ghé sát bên tai hắn, giọng nói mềm mại như gió thoảng, môi đỏ khẽ chạm vào vành tai hắn, tựa như muốn hôn nhưng lại không.

Đôi mắt hồ ly trời sinh, sắc sảo và mị hoặc, tựa như có thể câu mất hồn người. Chỉ cần một ánh nhìn, một cử động nhỏ, nàng đã đủ khiến hắn thần hồn điên đảo.

Hắn hoàn toàn không có ý định kháng cự. Hắn không muốn, và cũng không thể.

"Ta nguyện ý."

Đôi mắt hắn sáng rực, ánh lên tình yêu nồng nhiệt không thể che giấu. Bao nhiêu khắc chế và bình tĩnh ngày thường đều sụp đổ trong khoảnh khắc này.

"A Diên, nếu đã bắt đầu, thì không thể dễ dàng dừng lại."

Giọng nói của hắn trở nên trầm đục, nóng bỏng. Bàn tay thon dài khẽ kéo nhẹ đai lưng trên người nàng, khiến không gian nhỏ giữa hai người dần biến mất.

Trước khi những nụ hôn dày đặc phủ xuống, Tống Minh Diên thầm nghĩ: Hắn quả thực không thể dễ dàng dừng lại, nhưng ta cũng không nghĩ sẽ dừng.

Thế nhưng, khi đến lúc mọi sự thật sự bùng nổ, nàng nhận ra rằng mình đã đánh giá quá thấp năng lực của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-469.html.]

Lục Bùi Phong, như thể học tập với tốc độ kinh người, đem toàn bộ những gì vừa xem trên tập tranh áp dụng triệt để lên nàng.

DTV

Dù sao, cả hai đều là người mới, có phần tiết chế và không dám quá mức. Nhưng điều đó không hề giảm bớt sự cuồng nhiệt của nam nhân này.

"A Diên, ngày mai chúng ta tiếp tục. Ta nghĩ có lẽ chúng ta còn thiếu kiến thức, cần phải nghiên cứu nhiều hơn để không hiểu nhầm họa sư là thiếu kinh nghiệm."

Tống Minh Diên mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích ngón tay, trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng thầm nghĩ: Ngày mai, nhất định phải ném hết đống tập tranh này đi!

Nàng không dám tưởng tượng, nếu hắn học hết toàn bộ, liệu nàng có còn có thể bước xuống giường được không.

Phàm nhân, sao thể năng lại kinh hãi đến thế?

Lục Bùi Phong dịu dàng lau đi mọi dấu vết còn sót lại trên người nàng. Những vết đỏ nhàn nhạt trên làn da trắng mịn của hắn cũng chẳng khiến hắn bận tâm, chỉ một lòng chăm chỉ hầu hạ nàng.

Nhưng vừa lau được một nửa, hắn đã phải chạy ra ngoài, tự mình giải tỏa trong dòng nước lạnh.

Cả đêm vất vả, sáng hôm sau, khi tỉnh lại, hồn thể của Tống Minh Diên đã quay về thân thể gốc.

Thấy nàng ngồi trầm ngâm trên ghế, Lục Bùi Phong bước tới, an ủi: "Không sao đâu, A Diên. Chúng ta chắc chắn sẽ tìm được cách. Nàng phải nhớ rằng, trong lòng ta, nàng mãi mãi là nàng, sẽ không bao giờ thay đổi."

Tống Minh Diên không buồn phiền vì chuyện đó. Tuy rằng quá trình có chậm rãi, nhưng nàng biết một ngày nào đó, nàng sẽ hoàn toàn trở về với thân thể của mình.

Nàng đã kiên trì qua một đêm, hơn hẳn lúc ban đầu chỉ vừa nhập vào đã bị đẩy ra. Chỉ cần tiếp tục rèn luyện, từ một ngày sẽ thành mười ngày, từ mười ngày thành một năm, đến khi nàng hoàn toàn dung hợp.

Chỉ có điều, nàng vẫn do dự không biết phải mở lời thế nào với Lục Bùi Phong...

"Ừm, ta biết." Nàng có chút thất thần mà đáp lời.

Lục Bùi Phong trong lòng như có thứ gì rơi xuống, gấp gáp hẳn lên. Chẳng lẽ A Diên đối với biểu hiện đêm qua của hắn không hài lòng? Hay là sau khi bình tĩnh nàng lại liền hối hận?

Tâm tình thấp thỏm, lo lắng cứ thế theo hắn từ không gian trở ra, mãi cho đến khi về lại nhà gỗ.

Thấy Tống Minh Diên vẫn mang vẻ thất thần, Lục Bùi Phong không nhịn được cất tiếng: "Nàng có chuyện gì cứ nói với ta. Đừng một mình giữ trong lòng, sẽ không tốt đâu."

Tống Minh Diên chớp mắt, nhìn nam nhân trước mặt đang lau mặt cho mình, chậm rãi nói: "Ta nghĩ, có lẽ đã đến lúc chúng ta thương lượng về chuyện hòa ly."

Thân phận của A Nghiên rốt cuộc không thể tiếp tục được giữ mãi. Nàng cần một thân phận mới để bắt đầu lại mọi thứ. Người nàng đã trao thân gửi phận, tất phải cho hắn một danh phận xứng đáng. Nàng không phải kẻ trốn tránh trách nhiệm.

Loading...