Này là dạy đàn là bày tỏ tình ý đây?
Lục Bùi Xuyên nghẹn lời, quyết định ngay trong lòng: Tây Sơn đường xem dung nổi nữa .
"Đêm nay thu dọn đồ đạc mà rời thôi."
Lòng đầy ngổn ngang, đành một tìm chỗ yên tĩnh xuống. Ngẩng đầu trời, thấy từng cặp chim bay liền cánh.
Cúi đầu đất, thấy kiến bò thành đôi.
Hắn: "..."
Trong lòng một câu thô tục nhưng nên thốt .
lúc , một giọng nhẹ nhàng vang lên:
"Xin hỏi, Tống cô nương ở đây ?"
Lục Bùi Xuyên ngẩng đầu , thấy một cô nương mặt đầy vết sẹo đen cùng một tráng hán đang cõng lão phụ nhân đến gần.
Cô nương , nhận , chính là Ân Khi Nguyệt rời Tây Sơn đường lâu đó. tráng hán cùng lão phụ nhân thì từng gặp qua.
Nhìn ánh mắt Lục Bùi Xuyên dừng hai lạ, Ân Khi Nguyệt vội : "Vị tráng sĩ tên Mã Hướng Uy. Trên đường tới đây, gặp cõng lão mẫu bệnh nặng, rằng từng một cô nương ở Sùng Minh huyện bảo đưa lão mẫu đến Tây Sơn đường tìm thầy trị bệnh."
Trong lúc nàng , từ hành lang, Tống Minh Diên nhẹ nhàng nhảy xuống.
Vừa trông thấy nàng, Mã Hướng Uy cùng Ân Khi Nguyệt đều vui mừng hô lớn:
"Cô nương!"
Hai đồng thanh, ánh mắt đầy hy vọng.
Mã Hướng Uy cẩn thận đặt lão mẫu lưng xuống, mạnh mẽ quỳ Tống Minh Diên, dập đầu tha thiết: "Khẩn cầu cô nương cứu lấy mẫu bệnh nguy kịch. Mã Hướng Uy nguyện cả đời theo lệnh sai bảo!"
Tống Minh Diên chỉ nhẹ giọng: "Đi theo ."
Nói xong, nàng xoay dẫn họ lên lầu. Lục Bùi Xuyên tò mò cũng theo.
Ân Khi Nguyệt hỗ trợ Mã Hướng Uy đỡ lão mẫu, giúp đặt lên ghế dài.
Nhìn Mã Hướng Uy đầy căng thẳng, Tống Minh Diên bình thản bắt mạch chẩn đoán. Đến khi nàng buông lời: "Còn thể cứu chữa," vị tráng hán cao lớn nén , ngã phịch xuống đất, òa nức nở.
Không ai trong phòng nhạo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-499.html.]
"Nương ngươi uống quá nhiều thuốc, dù là thuốc cũng ba phần độc. Tuy rằng tạm thời giữ thở, nhưng thể suy nhược. Ta sẽ kê cho ngươi một phương thuốc, về cứ theo đó mà điều dưỡng. Nếu chăm sóc cẩn thận, quá nửa năm là thể khỏi hẳn."
Tống Minh Diên cố tình giữ , trực tiếp dùng kỳ dược trị bệnh mà chỉ áp dụng cách chữa trị thông thường.
Dẫu , Mã Hướng Uy vẫn cảm động đến rơi nước mắt: "Đa tạ cô nương!"
Hắn quỳ xuống dập đầu tạ ơn, mặt vẫn còn vương nét kích động, đỏ bừng cả tai.
"Nương ngươi ốm liệt giường lâu, nếu phục hồi sức khỏe, đợi khí sắc nà khá hơn, hãy đỡ bà dậy . Ban đầu nên quá lâu, thấy mệt thì dừng, cứ từ từ mà ."
Tống Minh Diên dặn dò, Mã Hướng Uy nghiêm túc lắng từng chữ.
Đến lúc kê đơn, ngượng ngùng : "Cô nương, mang theo tiền khám bệnh."
Hắn tiêu hết tiền của để chữa trị cho mẫu , hiện tại trong túi còn lấy một đồng.
Tống Minh Diên đặt bút xuống, thản nhiên đáp: "Không cần tiền khám bệnh. Ngươi ở đây việc cho chúng là . Tây Sơn đường cần như ngươi, sức khỏe việc."
Nàng nhàn nhạt bổ sung: "Từ nay, bảo vệ Tây Sơn đường chính là trách nhiệm của ngươi."
Mã Hướng Uy sắc mặt nghiêm trang, cúi đầu : "Cô nương nhận, Mã Hướng Uy dám chối từ? Nếu cô nương chữa khỏi bệnh cho mẫu , nguyện dốc hết sức lực để báo đáp ân đức!"
Tống Minh Diên gật đầu: "Dược sẽ lấy cho ngươi. Sau , ngươi cầm đơn thuốc tới dược phòng, tự nhiên sẽ bốc thuốc cho ngươi."
DTV
Nói xong, nàng sang gọi Lục Bùi Xuyên: "Dẫn bọn họ xuống sắp xếp nơi nghỉ."
"Rõ, tẩu tẩu!"
Mã Hướng Uy cẩn thận cõng lão mẫu lên lưng. Sau khi cúi đầu cảm tạ Tống Minh Diên, theo Lục Bùi Xuyên xuống lầu.
Biết A Diên chuyện bàn cùng Ân Khi Nguyệt, Lục Bùi Phong hiểu ý rời , trở về nhà gỗ.
"Thế nào ?" Tống Minh Diên rót hỏi, tay đặt ấm bàn.
Ân Khi Nguyệt nhấp một ngụm , giọng bình thản nhưng ánh mắt ẩn chứa nhiều tâm sự: "Cô nương, tới nhà dì, bọn họ chịu nhận . Biểu , hôn ước với , cưới tân thê. Ta đến đúng ngay ngày đại hỷ của họ."
Tống Minh Diên nhướng mày, hứng thú hỏi: "Ồ? Vậy ngươi thế nào?"
"Nhà gặp biến cố, phụ từng chuẩn đường lui cho , mang của hồi môn – cũng chính là bộ gia sản – gửi tại nhà dì, ước định rằng nếu đến nương tựa, sẽ gả cho biểu ."
"Thế nhưng trong thời gian mất tích, bọn họ hề phái tìm kiếm, ngược dùng của hồi môn của sính lễ cưới khác."
"Bọn họ bước chân cửa, thể từ chối phụ ngay từ đầu, nhưng giả vờ thuận ý mặt, lưng thì hành động khác hẳn. Ta lấy vết sẹo vai bằng chứng, đại náo hỉ đường."
Tống Minh Diên thoáng kinh ngạc: "Một ngươi chống ?"