Dứt lời, cung nhân để kiệu xuống, thêm lời nào, liền xoay rời .
Văn trắc phi cúi đầu trong kiệu tựa như bùn nhão – Văn Nhân Kiệt thì còn ai? Trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ, chân mềm nhũn, liền ngã gục bất tỉnh.
Đêm qua, đưa cung rõ ràng là vị cô nương ở Vân Thủy Cư. Quản gia vì đảm bảo việc suôn sẻ còn đặc biệt cẩn thận thăm dò tin tức. bây giờ biến thành Điện hạ?
Sắc mặt quản gia tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn trán. Trong lòng như bão tố cuồn cuộn, ông cắn răng, đầu, lớn giọng quát: "Trong phủ từng cô nương nào như thế! Chuyện các ngươi nhớ kỹ, nếu ai dám hé răng nửa lời, tuyệt đối tha!"
Nhìn cảnh quản gia và đám hạ nhân vội vàng dùng chăn mỏng bao bọc lấy Văn Nhân Kiệt, nâng trong phủ, A Diên chỉ cảm thấy đều kỳ quặc.
Nàng lẩm bẩm: "Cũng chỉ là đánh một trận thôi mà..." nghĩ , vốn bẻ gãy xương cốt như , giờ hành hạ thêm một trận, chắc hẳn phế .
Thấy chuyện còn gì náo nhiệt, A Diên thở dài, trở về tiểu viện. Trên đường, nàng bắt gặp bóng dáng cấm vệ tuần tra, rõ ràng hoàng thành giới nghiêm. Dự cảm rằng sự việc tối qua truyền cung, nàng kéo chiếc mũ che rèm xuống thấp hơn, cố gắng tránh ánh mắt khác.
Khi Văn Nhân Kiệt tỉnh , thấy đang giường trong phòng ngủ. Trí nhớ mơ hồ hiện lên cảnh bản đánh ngất. Cả cơ thể đau nhức chịu nổi, đặc biệt nơi thể thành lời truyền đến cảm giác nóng rát. Đôi mắt Văn Nhân Kiệt đỏ ngầu, nghiến răng rít lên: "Là ai! Rốt cuộc là ai ?"
"Điện hạ, ngài tỉnh !"
DTV
Quản gia và đám hầu sợ hãi, phần phật quỳ rạp đất.
Văn Nhân Kiệt thể động đậy, chỉ thể nhấc đầu xoay qua bọn họ. Cả như rút hết xương cốt, đau đớn đến sắc mặt tái nhợt.
"Ta hỏi các ngươi! Đêm qua là ai? Là ai dám chuyện với ?"
Ánh mắt âm u, ngập tràn nhục nhã và hận thù. Trong đầu vẫn ý thức chính đưa cung, chỉ nghĩ rằng kẻ khởi xướng chính là đánh ngất đêm qua.
Hắn , Văn Nhân Kiệt, từng chịu qua nhục nhã như thế !
Lòng Văn Nhân Kiệt tràn ngập âm độc và bạo ngược, ý nghĩ duy nhất trong đầu là bắt kẻ hãm hại , đem thiên đao vạn quả, lột da róc xương để giải hận!
Nhóm hầu quỳ rạp đất, run lẩy bẩy, miệng ngừng cầu xin: "Điện hạ bớt giận!"
cho bọn họ một trăm lá gan, cũng ai dám chân tướng.
Chỉ quản gia liều lĩnh bước lên, cố lấy can đảm mà thưa: "Điện hạ, Hoàng Thượng hạ lệnh cấm ngài ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-576.html.]
Lời thốt , sắc mặt Văn Nhân Kiệt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Thân thể đau đớn cảm giác khác thường cũng đều quên lãng, rít lên: "Phụ hoàng vì cấm ? Chẳng lẽ tối qua gặp mỹ nhân đưa ?"
Chuyện tuyệt đối thể xảy !
Kế hoạch của vốn kẽ hở. Chỉ cần phụ hoàng trông thấy A Diên, với dung mạo , lý nào lòng, càng lý do gì để cấm túc !
"Rốt cuộc là xảy chuyện gì?" Văn Nhân Kiệt lạnh lùng hỏi, ánh mắt âm trầm như băng, cảm giác thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
Quản gia cúi thấp đầu, mồ hôi rịn đầy trán, lưỡng lự một hồi mới : "Điện hạ... đêm qua đánh ngất ngài, chính là A Diên cô nương mà ngài đưa tiến cung."
Lời như sét đánh ngang tai. Văn Nhân Kiệt biến sắc, kinh ngạc hét lên: "Ngươi gì? Nàng trốn thoát ?!"
Trong đầu lập tức hiện giả thuyết: nếu A Diên bỏ trốn, phụ hoàng giận dữ trách phạt vì lời hứa thành cũng là chuyện thể hiểu .
nàng thể trốn thoát?
Nàng chẳng qua chỉ là lễ vật mà định dâng lên, một nữ nhân ngu ngốc và yếu đuối mà thôi!
Quản gia tiếp lời, giọng run rẩy: "Điện hạ, chỉ là nàng chạy thoát... mà nàng còn trộm sạch những thứ đáng giá trong phủ."
"Nhà kho của ngài, của hồi môn của Trắc phi, cùng tất cả tài sản của hạ nhân, chỉ cần là thứ giá trị và thể mang , nàng đều lấy hết!"
Văn Nhân Kiệt cảm giác đầu óc như nổ tung: "Ngươi cái gì?!"
Quản gia nơm nớp lo sợ, cúi sát đầu xuống, thầm nuốt một ngụm nước bọt khi đáp: "Lão nô đoán... A Diên cô nương thể chính là Yêu Đạo mà điện hạ tìm bấy lâu nay."
Lời dứt, cả gian rơi tĩnh lặng như c.h.ế.t chóc.
Văn Nhân Kiệt chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, khỏi lẩm bẩm: "Không... thể nào... thể chứ?"
Hắn bật dậy, hung tợn chằm chằm quản gia, quát lớn: "Ngươi dám lừa gạt ?!"
Nữ nhân sinh với dung mạo tuyệt sắc, chỉ là một kẻ ngốc lừa gạt đưa về phủ. Sao nàng thể là Yêu Đạo? Điều thật nực !