Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-06-27 22:47:10
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quần áo trên người Lục Bùi Phong rách nát, phần vải sạch duy nhất đã bị xé ra làm ước thư, động một chút là lộ rõ đường nét cơ bắp rắn chắc.

Thấy Tống Minh Diên không nói gì, hắn cũng nhìn theo ánh mắt nàng.

"..."

Lúc này, người luôn giữ bình tĩnh như hắn, bỗng dưng mặt cũng hơi đỏ lên.

"Đẹp không?"

Tống Minh Diên nhìn chằm chằm vào hắn, không chút ngại ngùng gật đầu, thắng thắn đáp: "Đẹp, nếu có thể cho ta sờ một chút thì càng tốt."

"..."

Lục Tư Ninh vô tình bỏ lỡ cuộc đối thoại của hai người, liền tò mò hỏi: "Tẩu tẩu, cái gì đẹp vậy? Sao mặt đại ca lại đỏ thế?"

"Khụ khụ... ta chỉ thấy hơi nóng thôi." Lục Bùi Phong kéo lại vạt áo, không dám nhìn thẳng Tống Minh Diên, cố gắng quay mặt đi để tự trấn định lại.

Lục Tư Ninh ngẩn ngơ.

Cái gì?! Nóng?

Thời tiết này, nóng chỗ nào chứ? Đã lạnh đến nỗi Ninh Ninh suýt bị đông c.h.ế.t rồi đây!

Cô bé nhìn đại ca rồi lo lắng kéo tay áo Tống Minh Diên: "Tẩu tẩu, đại ca không phải bị đánh nên bị ngốc đi rồi chứ? Người ta nói bị đánh vào đầu dễ trở nên ngốc mà! Đêm qua chắc chắn có kẻ đánh trúng đầu đại ca rồi! Làm sao đây? Huynh ấy còn chữa được không?"

"Chỉ cần hồn phách không tổn thương, dù hắn tàn phế đến đâu ta cũng trị được." Tống Minh Diên vừa nói vừa ném cho hắn hai bình thuốc trị thương: "Bôi vào, đừng để mất m.á.u quá nhiều mà ngất giữa đường, nếu không ta sẽ chôn ngươi vào đống tuyết đấy."

DTV

Lục Tư Ninh xán lại gần, đôi mắt chớp chớp: "Tẩu tẩu, Ninh Ninh nhất định sẽ kiên trì đến cuối cùng!"

"Không sao, tẩu tẩu sẽ cõng ngươi." Tống Minh Diên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, mỉm cười rồi nhấc cô bé lên, đặt lên lưng mình.

Lục Bùi Phong: "..."

Hắn cảm thấy bản thân như kẻ dư thừa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-61.html.]

Không bao lâu, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Khác với lúc trước, sau khi tự xin trục xuất, hai bên phân biệt rõ ràng, một trước một sau, như nước sông không phạm nước giếng.

Lục nhị lão gia cố ý dẫn cả đoàn đi trước một khoảng, để lại nhóm Lục lão phu nhân phía sau.

Đi xa rồi, Lưu thị mới dám trút giận, vừa đi vừa mắng chửi: "Thứ gì, lão thái bà c.h.ế.t tiệt đó! Dám dung túng đám nhãi con đánh lão nương, còn bao che cho đám súc sinh đó tự xin trục xuất, cứ đợi đấy mà xem! Xem đồ tai tinh đó khắc c.h.ế.t cả nhà các ngươi!"

"Nương, tai tinh là gì, ai là tai tinh?"

Lưu thị lạnh lùng nhìn về phía đám người nhà họ Lục, cười nhạt: "Tai tinh là kẻ chuyên mang tai họa đến cho người khác, chính là tiện nhân đó. Nàng vừa bước chân vào cửa Lục gia chúng ta liền khiến cả nhà gặp xui xẻo."

Lục Bùi Xương, nhi tử của Lưu thị, nhìn theo ánh mắt mẫu thân, thấy nữ nhân ác độc đã tát mẹ mình hai cái lúc nãy, không khỏi căm phẫn nói: "Thì ra chúng ta gặp xui xẻo là tại tiện nhân đó gây họa! Nương, con muốn g.i.ế.c tiện nhân ấy! Nàng c.h.ế.t rồi, chúng ta cũng không còn phải chịu khổ!"

Lưu thị đâu dám để nhi tử bảo bối của mình đụng vào vận xui. Tiện nhân ấy ngay cả bà ta còn dám đánh, vạn nhất nàng phát điên mà đánh cả nhi tử của bà ta thì sao? Lưu thị không dám mạo hiểm, tiểu nương tử kia hung dữ thật sự, vừa nhìn đã biết là kẻ không nương tay.

Lưu thị nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt Lục Bùi Xương đang định lao ra tìm Tống Minh Diên tính sổ, kéo hắn ta về.

"Giết cái gì mà giết! Kẻ tiện đều có số trời, nhìn bọn chúng xui xẻo là được, không có chúng ta giúp đỡ, xem chừng chúng cũng chẳng hưng thịnh được bao lâu!"

Nghĩ tới cảnh già yếu, trẻ nhỏ, bệnh tật kéo đến, không chừng chỉ một trận đau ốm nhỏ cũng đủ lấy mạng bọn chúng.

Lưu thị không khỏi nghĩ một cách độc địa, thu ánh mắt lại, thấy đã tụt lại phía sau vài chục bước, vội kéo nhi tử đuổi theo.

-

Cùng lúc đó, bên kia, xe ngựa của Tống Minh Yên cũng đã về tới phủ Thái phó.

Chuyện Lục lão phu nhân nói, nàng ta không thể không bận tâm, vì vậy vừa bước xuống xe, Tống Minh Yên liền đi thẳng tới sân của Hứa thị.

"Nương, lúc trước nhà họ Lục tới cầu hôn, có phải là đến hỏi cưới Tống Minh Diên không? Sao người chưa từng nói với con?" Vừa bước qua ngạch cửa, chưa kịp thấy Hứa thị đâu, Tống Minh Yên đã gào lên.

Lúc nàng ta xông vào phòng, Hứa thị đang sai người từ cửa hàng điều tiền về phủ.

Từ đêm hôm trước, khi trộm vào phủ lấy sạch mọi thứ đáng giá, toàn bộ chi tiêu trong phủ đều dựa vào vài cửa hàng trong tay Hứa thị để cầm cự.

Song, doanh thu vài cửa hàng này chẳng được là bao, mức sống của họ hiện tại so với trước kia quả thật là xuống dốc không phanh. Hai ngày trôi qua, ngay cả đồ dùng trong phủ cũng chưa sắm lại đủ. Tống Phan Sơn tức giận đến lâm bệnh nặng, nằm lì trên giường, hai ngày nay Hứa thị bận rộn túi bụi, lòng rối bời, thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Thấy nữ nhi với vẻ mặt rối loạn, bà ta xoa cái trán đang đau nhức, quát lớn: "Rối loạn thành cái dạng gì đây? Sau này con là người gả cho vương công hậu duệ, gặp chuyện phải giữ bình tĩnh, sao lại lỗ mãng hét to thế kia?"

Loading...