Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-06-27 22:47:17
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục nhị lão gia không hiểu vì sao lại thành ra thế này, thấy roi quan sai ngày càng gần, sắc mặt tái nhọt, hoảng loạn quát lớn: "Mau, chạy lên phía trước!"

Lời còn chưa dứt, cả đoàn người đã chen lấn xô đẩy về phía trước, đám đông hỗn loạn, chẳng ai để ý dưới chân còn có băng tuyết. Có kẻ trượt chân ngã, kéo theo một loạt người phía sau ngã nhào, tiếng kêu la đau đớn vang vọng.

Tống Minh Diên ngoái lại nhìn, thấy Lưu thị dẫm phải băng, trượt chân, tứ chi khua loạn xạ rồi ngã vào trong đống tuyết ven đường, bộ dạng vô cùng thảm hại.

Hừ, chỉ có chút mưu hèn kế bẩn đó mà bà ta cũng dám tính kế với nàng?

Lục lão phu nhân cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng cùng với vài vị phu nhân bên cạnh đều chỉ lạnh lùng thờ ơ. Lúc này, bà cảm thấy may mắn vì đã sớm quyết đoán chặt đứt quan hệ với họ, bằng không phải đồng hành cùng những người này, bà cũng thấy xấu hổ.

Đoàn người đi thêm một canh giờ nữa mới đến được Phong Vũ Đình.

Phong Vũ Đình nằm cách kinh thành 20 dặm, là ngã ba đường thông tới Giao Châu, nghe nói năm xưa Võ Uy tướng quân từng đẩy lui giặc Nhung tới đây, khiến chúng đại bại, phải lùi về tận biên giới.

Lúc đó, trên đường trở về triều, Võ Uy tướng quân đã không may trúng tên, cố gắng chống đỡ đến nơi này cũng kiệt sức mà qua đời, không kịp nhìn thấy thân nhân lần cuối.

Nguyên Khang Đế để tưởng nhớ ông ấy, đã lệnh xây dựng Phong Vũ Đình tại đây, trên bia đá khắc bốn chữ "Trung hồn vĩnh trú" do chính tay ngài viết.

Văn bia ghi lại cuộc đời Võ Uy tướng quân, nhưng qua năm tháng, Phong Vũ Đình thiếu được tu sửa, văn bia nay đã chìm khuất dưới tuyết trắng.

Lúc này, trong đình đã đứng đầy người, có kẻ già yếu, có người tàn phế, cũng có những nam nhân mặt đầy sẹo đao c.h.é.m trông rất dữ tợn.

Bên ngoài đình hóng gió đã nhóm lên đống lửa lớn, trên giá nổi chảo nóng, vài phụ nhân ăn mặc mộc mạc, khăn trùm đầu kín đáo, đang bận rộn nấu nướng.

Đoàn người lưu đày còn chưa đến gần, nhưng đã nghe mùi hương đồ ăn bay tới, khiến bụng ai nấy sôi lên sùng sục. Suốt nửa ngày trời đói lạnh và mệt mỏi, họ chỉ mong có chút gì nóng hổi để lót dạ.

Nhìn thấy những nồi cháo bốc khói nghi ngút, đám người Lưu thị chẳng khác nào chó đói thấy xương, vội vàng chen chúc lao đến, không đợi quan sai lên tiếng.

"Nương, con đói, con muốn ăn!" Lục Bùi Xương hấp tấp nhảy khỏi lưng v.ú già, nếu không phải quen thói được hầu hạ, hắn ta đã lao đến đoạt ăn từ lâu, chứ chẳng đứng yên đợi người dâng tới tận tay.

"Sao lại là cháo? Cháo thì no nê gì chứ? Chúng ta đi đường lâu như vậy, sao không nấu món gì khá hơn?""Mấy nồi cháo này làm sao đủ cho cả đám người chúng ta? Thật quá ít!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-64.html.]

"Trong này là cái gì thế, chỉ có vài miếng thịt mỏng! Ta trước đây cho chó ăn còn tốt hơn, thế này ai mà nuốt nổi?"

Đám tộc nhân nhà họ Lục trước giờ đều ăn uống sơn hào hải vị, giờ đây nhìn đến bát cháo thô thiển liền không khỏi khinh thường, chê bai.

Mấy phụ nhân nấu cháo bị chen lấn đến lúng túng, đứng luống cuống sang bên cạnh, không ngờ bát cháo nóng mình nấu tỉ mỉ lại bị ghét bỏ như vậy.

Lục nhị lão gia nhìn nồi cháo rau xanh và ít thịt băm nhỏ loạn xạ, cũng không khỏi nhíu mày.

Đúng là từng nghe người ta đồn lưu đày gian khổ, thật sự không nên ôm hy vọng cao, món này chẳng khác gì cám heo!

Tuy bất mãn, nhưng đây là thứ duy nhất họ có thể ăn lúc này, nếu không ăn sẽ chẳng đủ sức mà đi tiếp.

DTV

Duy có điều, phần cháo thực sự quá ít.

Lục nhị lão gia lập tức quay đầu về phía Lục lão phu nhân còn chưa đến gần, nói lớn: "Dương thị, những nồi cháo này chúng ta tới trước nên ăn trước, các ngươi hẳn không có ý kiến chứ? Đã bị trục xuất khỏi tộc, thì thức ăn này chúng ta chẳng cần chia ra ngoài, các ngươi tự lo liệu đi!"

Đây rõ ràng không phải lời thương lượng, mà là thông báo dứng dưng, cứ như chắc chắn đám người Lục lão phu nhân không dám tranh giành.

Lục lão phu nhân gần như cười nhạt vì sự vô sỉ của Lục nhị lão gia. Trước kia bà nào biết những người này lại có thể trơ trẽn đến mức ấy!

"Tẩu tẩu, họ chẳng phải đang ỷ đông mà ức h.i.ế.p chúng ta sao?" Lục Tư Ninh căm giận, mặt đỏ bừng, không thể tin nổi, bọn họ dám cướp cả phần ăn của mình.

Tống Minh Diên hỏi: "Nếu đúng như vậy, muội sẽ làm thế nào?"

Lục Tư Ninh nghiến răng, giọng non nớt mà giận dữ đáp: "Vậy Ninh Ninh sẽ ném cát vào nồi cháo của họ, họ không cho chúng ta ăn thì cũng chẳng ai được ăn cả!"

Không tồi, không làm nàng thất vọng.

Tống Minh Diên nở nụ cười.

Hai người đối thoại cũng không thèm tránh né, khiến Lục nhị lão gia nghe thấy mà giận tím mặt.

"Ngươi dám! Mới tí tuổi đầu đã ác độc như vậy, quả thực là trên không nghiêm thì dưới tất loạn! Nếu không phải nể tình các ngươi đã xin trục tộc, ta đã lấy tộc quy để giáo huấn!"

Loading...