Gầy gò như , ở trong cung trải qua bao nhiêu cực khổ.
Lão thái thái nở một nụ , nhưng lòng ngổn ngang trăm mối, thể nổi. Trong đó trách nàng lúc cố chấp tự ý, nhưng càng đau lòng vì những điều nàng chịu đựng.
Thấy nàng lưỡng lự, lão thái thái gõ quải trượng xuống đất, giọng chút trách cứ:
"Ngẩn ngơ gì? Còn mau ! Phơi nắng hỏng chẳng quản, nhưng đừng để Diên Diên và A Du chịu khổ!"
Dẫu lời phần gay gắt, nhưng trong tâm tư, bà vẫn là đang thương xót. Vừa còn vội vàng sai dọn dẹp, bày biện gian phòng theo sở thích của nữ nhi, mà ngoài mặt để lộ chút quan tâm nào.
Tống Minh Diên nhanh chân chạy đến mái hiên, dám vạch trần sự lo lắng của lão thái thái. Dù nàng cũng kịp núp chỗ râm mát, nào còn lo chuyện nắng nôi.
Lúc , thấy tẩu tẩu trở về, Lục Tư Ninh liền vui vẻ chạy tới, nắm lấy tay nàng, đôi mắt cong cong tựa trăng non, ngọt ngào cất tiếng:
"Cô cô mau , nãi nãi dọn dẹp phòng xong cho . Nãi nãi vẫn luôn nhớ mong, còn nhắc mãi đến."
Lời của tiểu tôn nữ khiến lão thái thái bán sót chút nào, mặt bà lập tức hiện lên vẻ mất tự nhiên. Hừ một tiếng, bà cất giọng:
"Ta chỉ nhắc tới Dương ma ma thôi!"
Sợ khác nhận sự mềm lòng, lão thái thái lập tức , chống quải trượng bước lên lầu. Đi một đoạn, thấy theo kịp, bà , mặt hổ hung dữ:
"Nhà mà cũng cần khác tiếp đón ?"
Mấy đứa trẻ nén , ngay cả Dương ma ma đang bế Du ca nhi cũng nhịn mà bật . Còn tiểu Lục Tích Du, đôi mắt tò mò mở to, quanh đám tiểu đồng bọn.
Sau một lúc, ánh mắt về phía tiên nữ tỷ tỷ của .
Lục Uyển Trinh lúc lòng nhẹ nhõm, thấy vẻ mặt nghiêm nghị ngượng ngùng của lão thái thái, đôi mắt nàng đỏ hoe mang theo ý . Nương trách nàng , vẫn nguyện ý nhận đứa con bất hiếu .
Nàng khẽ lau khóe mắt, đợi lão thái thái giục vội vàng bước lên đỡ bà.
Lão thái thái ngày thường mạnh mẽ là thế, ít khi cho nâng đỡ, tự nhận vẫn còn khỏe, đến mức nhờ cậy ai. bà chẳng gì, mặc cho nữ nhi dìu .
Tống Minh Diên thấy chỉ , đầu thì bắt gặp Lục Tích Du - tiểu gia hỏa - nhoẻn miệng với nàng. Không nhịn , nàng đưa tay nhéo nhéo má bé.
"Ai... hắc..."
Tiểu gia hỏa vui mừng thôi, khua chân múa tay, đó hổ chôn mặt lòng Dương ma ma, chịu nhúc nhích.
Tống Minh Diên mỉm , cảm thấy tiểu gia hỏa thật đáng yêu. Thật may là trong nhà, bằng nàng kiềm mà mang giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-654.html.]
"Tẩu tẩu, đó chính là tiểu biểu của chúng ?"
Mấy đứa nhỏ tò mò vây quanh tiểu gia hỏa, bé chăm chú chớp mắt.
Tiểu Du ca nhi cảm nhận ánh mắt từ bốn phía, liền cúi đầu, lén qua một bên. Thấy nhiều ca ca, tỷ tỷ , bé hoảng sợ vùi đầu lòng Dương ma ma, thò nữa.
Tống Minh Diên bật , dịu dàng : "Được , các ngươi ở chung thật hòa thuận đấy."
"Vâng!"
Tuy rằng bọn họ đối với vị tiểu biểu từng quen thuộc, nhưng thấy bé thể khiến tẩu tẩu yêu mến, về tự nhiên bọn họ sẽ chăm sóc bé nhiều hơn.
Dương ma ma đặt Du ca nhi xuống đất, tiểu gia hỏa đến một nơi mới, chút sợ lạ, chỉ bám sát bên cạnh Dương ma ma.
Dương ma ma dẫn bé nhận họ hàng, tiểu gia hỏa lễ phép, nãi thanh nãi khí gọi từng một, nhưng vì còn nhỏ, lời vẫn mấy trôi chảy.
Lục lão phu nhân cùng Lục Uyển Trinh lên đến gác mái, ở hành lang dài bên ngoài, thấy cảnh , sắc mặt lão phu nhân dần hòa hoãn.
Bà sang nữ nhi, trầm giọng hỏi:
"Con hãy rõ cho , cha ruột của Du ca nhi là ai?"
Bà đối với việc Lục Uyển Trinh sinh hạ Du ca nhi ý kiến, bởi Lục gia xưa nay khắt khe với nữ tử, cũng ép buộc tuân theo tam tòng tứ đức lấy phu trời.
Nếu Lý Chương là nhân hậu, nữ nhi việc , bà lẽ sẽ thấy nhục, nhưng cẩu hoàng đế đây bất nhân, nữ nhi vì lão một lòng mà chịu khổ, đó mới là điều khiến bà buồn bực.
Lão nhẫn tâm diệt cả Lục gia, nữ nhi bà hà tất giữ lòng trung trinh vì lão !
Lục Uyển Trinh ngập ngừng một lúc :
"Nương, là Tiêu Dịch."
DTV
"Cái gì? Con ai?" Lục lão phu nhân tròn mắt kinh ngạc, tưởng rằng nhầm.
"Là Tiêu Dịch."
Bà khỏi kinh ngạc, hỏi :
"Là Tiêu Dịch đó ư? Là hòa thượng, từng cẩu hoàng đế truy lùng khắp nơi - Pháp Tướng đại sư Tiêu Dịch?"