Lục Uyển Trinh cắn môi, ngượng ngùng đáp: " ."
Lão thái thái mất một lúc lâu mới tiêu hóa tin tức , đột nhiên vỗ đùi, lớn:
"Diệu! Diệu kế!"
Cẩu hoàng đế tìm mãi , chính nữ nhi Lục gia mí mắt lão trả thù bằng cách đội cho lão chiếc nón xanh. Nếu bà là cẩu hoàng đế, e rằng tức chết!
Chỉ là... Tiêu Dịch là một hòa thượng, chẳng đây là vì Uyển Trinh mà phá giới ?
Tuy rằng nữ nhi đây một lòng cung, mắt mù rõ thị phi, nhưng việc nàng quả thật xuất sắc!
"Con cùng Tiêu Dịch như thế nào?"
Lục Uyển Trinh khẽ siết chặt chiếc khăn trong tay, đáp:
"Nữ nhi trong lúc vô tình cứu mạng , thiếu nữ nhi một ân tình."
Lời qua đơn giản, nhưng còn nhiều chi tiết nàng .
Lục lão phu nhân lập tức hiểu rõ. Nếu Tiêu Dịch cố ý, thì dù ân tình lớn đến cũng thể khiến chuyện đại nghịch bất đạo như . chuyện thuộc về nữ nhi và Tiêu Dịch, bà tiện hỏi thêm.
"Vậy còn Du ca nhi? Hắn thế thật sự của hài tử ?"
"Hắn Du ca nhi là con của ." Lục Uyển Trinh phần áy náy, nhưng nàng còn sự lựa chọn nào khác.
Lúc , nếu thích hợp hơn, nàng tìm đến . khi nàng rõ ý định của , lập tức đồng ý.
"..." Lục lão phu nhân há miệng gì đó, nhưng im lặng.
Loại chuyện như thế , dù bà lớn tuổi nhưng cũng từng gặp qua, nhất thời nên thế nào.
"Vậy con định thế nào?"
Ánh mắt Lục Uyển Trinh dịu dàng xuống lầu, nơi Du ca nhi đang chơi đùa. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định:
"Nương, con chỉ sống thật cùng Du ca nhi."
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-655.html.]
Nếu ban đầu nàng chút toan tính, thì ba năm bên , Du ca nhi trở thành cốt nhục thể tách rời của nàng.
Nàng lợi dụng hài tử để mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, càng bé chịu liên lụy. Nàng chỉ mong bé lớn lên bình an, phiền lo.
Còn về cẩu hoàng đế, lão trúng độc của nàng, sống bao lâu nữa. Khi lão chết, ân oán sẽ kết thúc.
Lục lão phu nhân khẽ gật đầu:
"Con chủ kiến, chỉ cần chăm sóc cho Du ca nhi là . Sau cứ an tâm ở đây, Lục gia dù ở cũng là nhà của con. Những thứ khác, nương quản, nhưng bữa cơm của mẫu tử con thì vẫn thể lo."
Lục Uyển Trinh trong lòng thoáng dấy lên một tia cảm động, ánh mắt nóng bừng lão thái thái với mái tóc bạc phơ, nhẹ giọng : "Nương, đây là nữ nhi sai ."
"Chuyện cũ qua, ai cũng thể bảo đảm bản từng lầm. Năm đó con thích Lý Chương, là cố ý bày trò, đó là sai lầm của , của con."
Lão thái thái rốt cuộc nỡ trách mắng, chỉ nắm lấy tay nữ nhi, nhẹ vỗ về an ủi, những lời nén giữ trong lòng từ lâu.
"Con là nữ nhi của , từng trách con."
Bà chỉ trách chính , trách tên cẩu hoàng đế .
Lục Uyển Trinh cảm thấy áy náy và tự trách, nhưng nhờ sự an ủi của lão thái thái, tất cả dần hóa thành nỗi kinh hoàng khi nghĩ về những khổ cực, oan ức mà nàng từng chịu ở chỗ Lý Chương.
Nàng hiểu vì tâm ý yêu một sai. chuyện với Lý Chương, nàng tự nhủ sẽ bao giờ tâm ý yêu thêm một ai nữa.
"Nương, thực xin ."
"Được , đừng nữa." Lục lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng run rẩy của nàng , như mỗi khi còn bé nàng nức nở, dùng tay lau nước mắt, dịu dàng : "Nếu trở về, đó là chuyện đáng mừng. Còn việc Lý Chương gây với Lục gia, chúng tự đòi công bằng. Con cần tự trách vì điều đó."
"Nếu nuốt trôi cơn giận , đến lúc đó hãy thẳng chân đạp gãy hai chân . Chỉ sợ còn rằng Du ca nhi vốn chẳng cốt nhục của , con đích cho chuyện ?"
"Việc , hả mối giận. Bất quá, hai mẫu tử con bình an trở về, cũng truy cứu việc con lá gan lớn nữa."
"Dạ, nương." Lục Uyển Trinh nín mỉm , nhưng nhớ đến những chuyện cũ, nàng vẫn còn nợ Lý Chương một món nợ ân oán dứt.
Lý Chương từng dùng hai mẫu tử nàng lợi thế uy h.i.ế.p Lục gia, nhưng sự ích kỷ và tàn nhẫn đó chỉ khiến nàng khẳng định lão còn thuốc chữa.
Về công, Lục gia là trụ cột Bắc Ngụy, từng cống hiến ít, mà lão chỉ vì tư lợi cá nhân mà dồn Lục gia đường cùng, khiến bảy thành thất thủ, ba vạn tướng sĩ bỏ mạng.
Về tư, nàng đối với lão từng hết lòng hết , nhưng lão chỉ nhận lấy, chẳng màng đến ân tình thanh mai trúc mã. Khi đẩy Lục gia cảnh lưu đày, chính lão là đầu tiên đẩy nàng lá chắn.