Biết bọn chúng ăn no, lão thái thái chỉ chừa chút đồ ăn khuya, định khi tiêu cơm, sẽ dọn cháo cho chúng.
Vài ngày , Chu lão gia tử nhận tin từ kinh thành. Thư do Chu đại gia mang về, chính là nét bút của Tề Tuần.
Họ cho , khi dự xong hôn lễ, cả nhà chuyển đến Tây Sơn đường để an cư.
Đọc xong thư, Chu lão gia tử tức giận đến tái mặt: "Quả thật là một trò hề! Lý gia thật gì!"
Trong lòng ông tràn đầy thất vọng, chỉ cảm thấy nếu cứ dung túng như , Bắc Ngụy sớm muộn gì cũng mất tay bọn họ.
Duy chỉ một niềm an ủi, đó là Lục gia nay còn chỉ trung thành mà mù quáng.
Hiện giờ, thể cứu Bắc Ngụy, ông chỉ thấy hy vọng ở Lục gia.
"Cha, Tề tướng gửi thư, cũng phái đến khuyên giải, họ sẽ cử ai tới."
"Phái ai cũng vô dụng! Hoài Ân Vương còn rút quân, mà bọn chúng gửi thêm , chỉ tổ bắt Tây Sơn đường tráng đinh."
"Cẩu hoàng đế thật tham lam, chiếm cả hai đầu. Chỉ sợ Lục gia hứa nghị hòa, âm thầm cấu kết Quỷ Diện để đ.â.m lưng Lục gia một nhát."
Từ ngày Lục gia lưu đày, hoàng đế đối xử với họ vô cùng tàn nhẫn. Chu lão gia tử từ lâu rõ bản chất kẻ : nhỏ nhen, đa nghi, dung tài, còn kết bạn với Quỷ Diện. Thật chẳng khác nào tự đưa chỗ chết.
Chu lão gia tử nắm chặt bức thư trong tay, nghiêm giọng : "Không ! Chuyện bàn với thông gia ."
Khi Chu lão gia tử đến thăm, lão thái thái đang lựa mầm khoai lang. Trận mưa đêm qua khiến đất đai ẩm ướt, lúc thích hợp để trồng dây dưa xuống. Bà chiếc ghế đẩu nhỏ từ sáng sớm, tay thoăn thoắt cắt từng đoạn dây dài bảy tám tấc, chỉ chừa vài lá đầu, dễ dàng bén rễ khi vùi đất. Chỉ chốc lát, một giỏ rau đầy.
Thấy Chu lão gia tử, lão thái thái dùng khăn tay bên cạnh lau sạch tay, tiếp đón ông khách đường , sai Dương ma ma rót chén .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-659.html.]
"Không bảo cùng bọn trẻ hái đào mứt ? Sao hôm nay nhã hứng ghé qua đây thế?"
Trong lòng bà chút ngạc nhiên. Chu lão gia tử thường ngày chỉ quanh quẩn trong vườn đào chơi cờ với Tiểu Thanh, hoặc bờ sông câu cá. Hiếm khi ông rời khỏi nơi ngoài bữa cơm lúc nghỉ ngơi.
Chu lão gia tử cũng tự phần thảnh thơi quá mức kể từ khi đến Tây Sơn đường. Song , ông nghiêm mặt : "Ta tới đây là vì chính sự."
Ông liếc Dương ma ma, thấy lão thái thái bảo bà lui , liền hiểu đây là đáng tin cậy. Không vòng vo, ông nghiêm túc : "Ta nhận tin, hoàng thất Lý gia hợp tác với Quỷ Diện Nhân để đối phó Tây Sơn đường. Chúng sớm chuẩn ."
DTV
"Quỷ Diện Nhân từng bại trận ở Ung Châu, chắc chắn cam lòng. Sợ rằng một ngày nào đó chúng sẽ trỗi dậy, gây cảnh loạn lạc bi thảm như Quảng An Lị Thành đây. Hiện giờ bọn chúng đang ẩn nấp, chỉ e đợi thời cơ để bất ngờ đánh lén. Chúng tuyệt đối lơ là!"
Lời , nữ nhi của lão thái thái cũng từng nhắc nhở. Nghe Chu lão gia tử khẩn trương, bà thong thả đáp: "Việc . Mấy ngày sai thông báo cho Lục Phong. Quốc công gia cần lo. Cẩu hoàng đế dám đến, chúng cũng chẳng sợ. Tiểu Phong cùng lão Tam tự tay huấn luyện ba vạn tướng sĩ, để . Nếu là Quỷ Diện Nhân, chúng cách đối phó."
Bà nghĩ đến Diên Diên cung cấp đạn dược đầy đủ, nếu vẫn Quỷ Diện Nhân lấn lướt, e rằng thật sự mất mặt nàng.
Nghe , Chu lão gia tử mới yên tâm đôi chút. Song nghĩ đến việc cẩu hoàng đế sa đọa đến mức cấu kết với Quỷ Diện Nhân, ông vẫn khỏi cảm thấy ghê tởm.
"Hành động như , khác gì phản bội bá tánh!" Chu lão gia tử nghiến răng."Quỷ Diện Nhân vốn là kẻ thù chung của thiên hạ. Ta từng về cảnh Quảng An và Lị Thành thất thủ, thật dám tưởng tượng thêm."
"Thế thì ." Ông gật đầu."Chỉ là, cẩu hoàng đế lấy danh nghĩa nghị hòa, chỉ sợ che mắt chúng , lưng ngầm giở trò. Không sẽ phái ai đến đây thuyết khách."
Nghe thế, lão thái thái bật nhạt."Nghị hòa? Nghị cái rắm! Lục gia nuôi quân để xưng vương xưng bá, mà để bắt cẩu hoàng đế quỳ xuống mặt ba vạn tướng sĩ mà chuộc tội!"
Chu lão gia tử nhíu mày."Chỉ sợ chúng sẽ bắt những liên quan đến Lục gia để uy hiếp." Lời ông khiến lão thái thái cũng trầm ngâm. Trước đây, nếu Lục gia hành động nhanh, chỉ e sớm trở thành con bài mặc cả.
Lão thái thái nhẹ phe phẩy chiếc quạt cỏ, giọng điềm nhiên mà dứt khoát: "Ta sớm báo với những liên quan, bảo họ đến Tây Sơn đường tránh nạn. Suốt ba năm qua, họ lục tục kéo đến đây. Kể cả kẻ mượn danh triều đình đến thuyết khách, cũng chẳng nể mặt!"