Lễ bái này của Lục lão phu nhân khiến mọi người trong Lục gia đều cúi mình theo sau, ngay cả Lục Tư Ninh cũng không ngoại lệ.
Cảnh tượng thôn dân và Lục gia song phương bảo hộ chăm sóc lẫn nhau này thật đáng kính, Tống Minh Diên cũng cúi đầu bái tạ.
Thôn dân tới tiễn đưa lập tức quỳ xuống, ngăn lại động tác bái của Lục gia.
DTV
"Lão thái quân, không nên như vậy, ngài làm vậy là khiến chúng ta không dám nhận! Việc chúng ta làm hôm nay chưa thể bằng một phần vạn những gì tướng sĩ Lục gia đã làm cho bá tánh suốt bao năm qua. Tướng sĩ Lục gia hi sinh hết mình bảo hộ chúng ta, mà nay chúng ta không thể bảo vệ Lục gia, ngài cúi đầu cảm tạ thế này thật khiến chúng ta cảm thấy hổ thẹn!"
Bọn họ chỉ có thể dốc cạn sức mọn của mình, và càng biết rõ rằng nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, người Lục gia tuyệt đối sẽ không yêu cầu đồ vật từ họ. Chính điều này khiến mọi người càng thêm đau lòng.
Lục lão phu nhân lần lượt nâng mọi người đứng dậy, trong mắt đong đầy lệ nóng: "Lão thân không dám hứa hẹn điều gì, nhưng còn sống một ngày, Lục gia chúng ta vẫn sẽ hết lòng vì bá tánh, trừ khử cường địch, đem lại phúc lợi cho muôn dân."
Dù từng có hoài nghi, từng d.a.o động, nhưng giờ đây bà càng kiên định tín niệm Lục gia bao năm qua.
Lục gia, không hối tiếc!
"Lão thái quân, xin đi đường bình an!"
"Tiểu tướng quân cùng chư vị phu nhân, bảo trọng!"
Các thôn dân lau nước mắt từ biệt, dù luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn phải quay lưng bước đi.
Trong đình nghỉ chân, Đặng Lương đứng dậy gọi Diêu đại nương lại, lục lọi một hồi rồi lấy ra một túi bạc.
"Đại nương, chuyến này của ta ít nhất cũng phải hơn nửa năm mới quay lại. Đây là ít bạc, người cầm về đưa cho mẫu thân ta. Hài nhi không thể ở gần phụng dưỡng, chân cẳng bà không tiện, mong các hương thân chăm sóc nhiều hơn."
Diêu đại nương nhận lấy, ôn tồn đáp: "Hài tử ngoan, ngươi không nhắc tới chúng ta cũng sẽ làm mà, cứ yên tâm lên đường."
Bà ấy ghé sát lại, nhìn qua tộc nhân Lục gia, hạ giọng nói: "Nương ngươi dặn, bảo ngươi chiếu cố lão thái quân và mọi người thêm một chút, nhưng đừng quá rõ ràng. Ngươi cũng không dễ dàng gì, chỉ cần đừng để bọn họ bị khi dễ là được."
"Nếu có cơ hội, nhớ chú ý đám bạch nhãn lang trong Lục gia, có việc thì giúp đỡ, nhưng khi không cần thì cứ tránh đi, không cần nể mặt chúng."
Nói xong, Diêu đại nương đưa thêm cho Đặng Lương ít đồ: "Đây là nương ngươi nhờ ta mang đến, toàn đồ ăn vặt và ít thịt khô, ngươi cầm đi, ăn trên đường, ta đi trước đây."
Trước khi đi, Diêu đại nương còn không quên lườm Lục nhị lão gia một cái, rồi theo đoàn thôn dân rời khỏi Phong Vũ Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-66.html.]
Tộc nhân Lục gia thấy thôn dân mang cho Lục lão phu nhân một đống lớn đồ vật, ai nấy đều thầm đỏ mắt. Lưu thị thậm chí hận không thể nhảy ra giành lấy.
Kia đều là áo bông, còn có thịt khô và trứng gà, toàn những thứ mà họ đang cần!
Nhưng bây giờ mấy thứ này đều là của Lục lão phu nhân và người nhà của bà, ngay cả nồi cháo nóng kia cũng thế!
Lục nhị lão gia trong lòng không khỏi hối hận vì đã sớm đuổi Lục lão phu nhân ra khỏi tộc. Nếu không, giờ đây ông ta còn có thể được hưởng chút canh.
Ông ta khẽ thốt: "Dương thị..."
Nhưng Lục lão phu nhân không liếc ông ta lấy một cái, chỉ quay qua Tống Minh Diên dặn: "Diên Diên, mau mang áo bông đến đây bọc kỹ lại. Chờ lát nữa nãi nãi nấu mấy quả trứng gà, để các con mang theo trên đường ăn."
Nói rồi, bà lựa từ đống áo bông mấy cái vừa vặn.
Thôn dân đều thật dụng tâm, ngay cả áo bông cho bọn nhỏ cũng chuẩn bị đầy đủ. Màu sắc không tươi tắn, nhưng đều là màu tối, vừa bền chắc lại vừa chịu bẩn tốt.
Vuốt ve từng bàn tay nhỏ lạnh buốt, Lục lão phu nhân không khỏi đau lòng.
Trong thời tiết rét mướt này, ngay cả thân già của bà còn khó chịu nổi, vậy mà bọn nhỏ lại chẳng hề than khổ, chẳng ai nói mệt, hiểu chuyện đến mức khiến người ta không khỏi xót xa.
May mắn thay, tuy ngày tháng khổ cực, nhưng cả nhà đồng lòng, cho dù thiên nan vạn nan cũng có thể cùng nhau vượt qua.
Lục lão phu nhân khoác áo bông lên cho từng đứa nhỏ.
Tống Minh Diên nghĩ, nàng vốn không cần khoác áo bông, nhưng lời chưa kịp nói ra thì Lục Đại phu nhân đã cẩn thận phủ thêm một lớp áo dày xuống vai nàng."Diên Diên, con cũng mặc thêm áo vào đi, đừng để bị lạnh."
"Tiểu thư, mũ choàng của người!"
"..."
Có một loại lạnh, gọi là mọi người đều nghĩ rằng ngươi đang lạnh.
Cuối cùng, Tống Minh Diên bị bao bọc kín mít từ chân đến tận cổ, lại còn được đưa đến đứng cạnh đống lửa sưởi ấm, dẫu không dùng linh lực, nàng cũng chẳng còn cảm giác lạnh.
Cả nhà họ Lục đều chỉnh tề khoác áo bông dày xong xuôi, chỉ có đám tộc nhân Lục gia đứng run lẩy bẩy trong gió rét.