Quan sai này là cố tình nhằm vào bọn họ sao?
Có người đỏ mặt tía tai, tức giận cất tiếng chất vấn: "Sao các ngươi có thể như vậy! Chúng ta đều đã đi trước rồi, dựa vào đâu lại đánh chúng ta? Bọn họ đi chậm như thế, sao không đánh bọn họ?"
"Đều là phạm nhân lưu đày, cớ gì lại đối xử khác biệt? Các ngươi làm quan sai cũng phải có lý lẽ công bằng chứ!"
Đặng Lương vừa đánh một roi, đôi mắt đen láy không hợp với vẻ thanh tú bên ngoài, lộ rõ nét tàn nhẫn.
Hắn nhếch miệng cười, đồng bạn bên cạnh cười theo: "Chỉ là đám lưu đày cũng đòi công bằng và lý lẽ? Chỉ cần rơi vào tay chúng ta, chúng ta chính là lý lẽ!"
"Các huynh đệ, cho tên tiểu tử này mở mắt xem cái gì gọi là công lý!"
Lập tức có quan sai kéo tên thanh niên ra khỏi đám đông, ném xuống đất như một cái bao tải.
"Dừng tay! Mau dừng tay! Các ngươi muốn làm gì? Thả nhi tử của ta ra!" Một phụ nhân từ trong đám đông lao ra, điên cuồng ngăn cản.
DTV
Quan sai chỉ cười khẩy, tung một cước đá bà ta lăn xa: "Đồ đàn bà chanh chua, dám đụng đến lão tử, muốn c.h.ế.t à?"
Bọn họ không động đến người Lục gia là nể mặt Đặng Lương, còn đám tộc nhân kia thì tính là gì?
"Muốn ta tha cho nhi tử ngươi à? Được thôi, mang tiền tới chuộc, 100 lượng bạc, thiếu một lượng ta đánh thêm một roi!"
Chu thị kêu lên tuyệt vọng: "Ta không có bạc!"
Phụ nhân đó chính là Chu thị của Tam phòng. Sau khi cha mẹ chồng qua đời, việc tang ma đều do Lục lão phu nhân đứng ra lo liệu.
Tam lão gia vốn mê cờ bạc, nợ nần chất chồng đến nỗi bị người đánh chết, chỉ còn lại Chu thị và nhi tử là Lục Bùi Thắng. Bạc của gia đình bà ta đã phải dùng để trả nợ, tiền cấp dưỡng mỗi tháng của Lục gia cho Tam phòng cũng bị xét hết. Lúc bị khám xét, trên người bà ta chỉ còn lại hơn 300 lượng, tất cả đều bị thu hết, chỉ mang theo được vỏn vẹn 20 lượng bạc, làm sao có thể có đủ số mà quan sai yêu cầu?
Ngô Đạt thừa biết chuyện gia cảnh của Chu thị, làm sao có thể không hiểu bà ta chỉ đang cố kéo dài thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-70.html.]
"Không đưa phải không? Vậy đừng trách chúng ta không khách khí! Đánh cho ta!" Hắn phất tay ra hiệu, lập tức mấy tên quan sai giơ roi quất tới, mỗi lần roi hạ xuống đều để lại một vết m.á.u ghê rợn.
Chỉ trong chốc lát, áo tù của Lục Bùi Thắng đã bị đánh đến rách nát.
Lục Bùi Thắng gào thét thảm thiết, lăn lộn dưới đất cầu xin: "Nương! Mau đưa tiền cho bọn họ, nhi tử sắp bị đánh c.h.ế.t rồi!"
Nhìn thấy nhi tử bị đánh đến da tróc thịt bong, Chu thị hoảng loạn kêu lên: "Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Ta sẽ đưa tiền! Đưa hết cho các ngươi, mau dừng tay!"
Ngô Đạt ra hiệu, đám quan sai liền ngừng tay.
"Ta chỉ có 20 lượng, toàn bộ cho các ngươi, xin hãy tha cho nhi tử của ta!" Chu thị đưa tất cả số bạc còn lại cho Ngô Đạt, giọng khẩn thiết.
Ngô Đạt cầm lấy số bạc, nhét vào túi, chẳng buồn đoái hoài đến lời van xin của bà ta: "Ta đã nói, thiếu một lượng thì đánh một roi. Ngươi tự tìm cách mà lo liệu đi, ta chỉ cho ngươi mười lăm phút. Nếu không đưa đủ, cứ chờ mà nhặt xác nhi tử ngươi về!"
Chu thị không còn cách nào khác, đành hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lục Nhị lão gia, nghẹn ngào nói: "Tộc trưởng, ngài cứu giúp A Thắng đi! Chúng ta thật sự không có đủ tiền, A Thắng cũng là chất tôn của ngài, xin ngài giúp nó, chất tức cầu xin ngài!"
Nói rồi, bà ta liền quỳ xuống trước mặt Lục Nhị lão gia, nức nở van nài.
Lục Nhị lão gia nhíu mày. Cứu Lục Bùi Thắng nghĩa là phải bỏ ra 80 lượng bạc để đưa cho Ngô Đạt, mà trên người ông ta chỉ mang hơn 100 lượng, làm sao có thể dốc hết để chuộc người cho Chu thị. Nhưng nếu không giúp, Chu thị có thể sẽ ghi hận ông ta trong lòng, mà nữ nhân này nếu phát điên lên thì không chuyện gì là không dám làm.
"Chất tức à, không phải là ta không muốn cứu A Thắng" Lục Nhị lão gia thở dài: "A Thắng là đứa trẻ ta đã trông thấy lớn lên từ bé, dù không tính đến quan hệ thân tộc thì ta cũng không nỡ để mặc nó. Nếu trên người ta có tiền, dù không đợi ngươi cầu xin, ta cũng đã lấy ra giúp rồi."
"Chỉ là cuộc xét nhà quá đột ngột, ngay cả ta cũng không có lấy được đồng nào dư, muốn giúp cũng lực bất tòng tâm!"
Nhìn thấy Chu thị trắng bệch cả mặt, Lục Nhị lão gia giả bộ buồn rầu: "Hay là như vậy, để ta bảo mọi người góp lại chút ít xem có đủ không. Nếu còn thiếu, ta thật sự cũng không biết làm sao."
Chu thị đang tuyệt vọng bỗng nhìn thấy chút hy vọng, nước mắt rưng rưng cảm kích nói: "Cảm ơn tộc trưởng, cảm ơn tộc trưởng! Chờ cứu được A Thắng, ta nhất định bảo nó hiếu thuận với ngài như cha ruột!"
Lục Nhị lão gia vờ nói khách sáo: "Ài, sao lại khách sáo thế."