Sau đó, Lục nhị lão gia quay lại nói với những người trong tộc: "Mọi người, nếu có tiền thì góp vào một chút, chúng ta đều là người một nhà, không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu."
Tộc trưởng đã lên tiếng, mọi người dù không tình nguyện cũng phải góp chút đỉnh, nhưng họ không thể nào dốc hết gia tài để cứu Lục Bùi Thắng.
Cuối cùng, mọi người góp được tổng cộng 27 lượng, cộng thêm 20 lượng của Chu thị, tổng cộng chỉ có 47 lượng, vẫn còn thiếu quá nhiều.
Chu thị chưa thấy đủ bạc thì lòng như lửa đốt, nhưng Ngô Đạt thì ngược lại, rõ như ban ngày. Hắn đã áp giải phạm nhân vô số lần, đặc biệt là những kẻ có tiền trong kinh thành, ai mà không mang theo ngọc bội quý giá trị cả trăm lượng, làm sao lại thiếu tiền được.
DTV
Nhưng dù biết rõ, Ngô Đạt vần im lặng, không nhắc nhở Chu thị điều gì. Hắn chỉ nhận số tiền Chu thị đưa, lạnh lùng nói: "Còn thiếu 53 lượng, thời gian không còn nhiều đâu."
Cùng đường, Chu thị ngã ngồi xuống đất, đ.ấ.m n.g.ự.c than trời: "Các người đây là muốn đẩy ta vào đường c.h.ế.t mà!"
Không đủ 53 lượng thì con trai bà ta sẽ phải nhận lấy án, mà nếu họ ra tay tàn độc, e rằng tính mạng cũng khó giữ!
Lục Nhị lão gia đương nhiên không bỏ qua cơ hội đổ vấy họa này cho nhà Dương thị.
Ông ta khẽ thở dài: "Chất tức à, chúng ta thật sự không thể nào gom đủ.
Hay là ngươi sang hỏi Dương thị, bên đó nhà mẹ đẻ cũng có tặng không ít bạc, nếu họ sẵn lòng giúp, A Thắng sẽ được cứu."
Nếu nhà Dương thị không chịu giúp, Chu thị sẽ càng hận họ hơn, còn nếu họ đồng ý, thì cũng không biết quan sai sẽ suy tính thế nào, thậm chí có thể thôi thiên vị bọn họ. Dù nhà Dương thị chọn đường nào, tổn thất cũng là không tránh khỏi.
Đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, chờ một lát không thấy ai di chuyển tiếp, Tống Minh Diên liền tự nhiên ngồi xuống, ung dung bóc trứng gà ăn, không bận tâm phía trước có chuyện gì đang xảy ra.
Hiện giờ, ai cũng tranh thủ lúc có thể nghỉ ngơi liền tranh thủ nghỉ ngơi, có thể bổ sung thể lực liền bổ sung thể lực, nếu không hành trình trưa nay thật sự khó lòng chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-71.html.]
Hai đội cách nhau không xa, dù không chú ý lắng nghe, Tống Minh Diên vẫn nghe rõ sự việc từ đầu đến cuối. Từ khi nàng tu luyện linh lực, bất cứ động tĩnh nào xung quanh cũng không lọt khỏi mắt nàng, huống hồ lần này phía trước lại gây ra chuyện ồn ào như vậy.
Nàng vừa ăn xong trứng gà đã bóc, nhìn thấy Chu thị bước tới, ánh mắt trừng trừng nhìn nàng, hẳn là muốn xem nàng to gan lớn mật đến mức nào.
Chu thị không chờ thêm liền nhào tới quỳ sụp xuống trước mặt Lục lão phu nhân, vừa khóc vừa cầu xin: "Đại bá nương, ngài cứu A Thắng đi, nó là chất tôn của ngài, ngài sao nỡ nhìn nó đang sống sờ sờ thì bị đánh c.h.ế.t chứ!"
"Trước đây, cha nó cũng bị người ta đánh c.h.ế.t mà ngài cũng khoanh tay đứng nhìn, giờ tam phòng chúng ta chỉ còn lại mình nó, xin nể mặt tam lão gia mà giúp chúng ta một lần!"
Lục lão phu nhân nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cười khẩy nói: "Ngươi nói ta khoanh tay đứng nhìn hại cha A Thắng bị đánh chết, ngươi cũng thật to gan!"
"Chuyện này ta giúp không nổi. Lục gia ta đã chính thức tự thỉnh trừ tộc, giữa chúng ta không còn quan hệ, ngươi cầu nhầm người rồi."
Có lẽ thái độ lạnh lùng của Lục lão phu nhân đã kích động Chu thị, hoặc có lẽ là do lòng oán hận chất chứa bấy lâu nay, sắc mặt Chu thị từ cầu xin chuyển sang oán hận: "Dương thị! Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, chúng ta chỉ cần 53 lượng bạc, ngay cả thế cũng không chịu giúp sao!"
Lục lão phu nhân nhếch môi cười mỉa: "Những năm qua Lục gia đã giúp tam phòng các ngươi không ít bạc, ngươi tự hỏi lòng xem có đúng không? Chúng ta đã lau không biết bao nhiêu vết nhơ cho các ngươi, các ngươi đã bao giờ cảm kích?"
"Đến cả bánh bao thịt ném cho chó, chó còn biết vẫy đuôi mừng, vậy mà các ngươi không biết ơn, ngược lại còn oán hận! Khi Lục gia ta bị chỉ trích thóa mạ, tam phòng các ngươi đã bao giờ đứng ra nói đỡ một lời? Khi chúng ta tự thỉnh trừ tộc, có ai trong các ngươi chịu lên tiếng giúp chúng ta?"
Chu thị biết mình không có lý, nước mắt lã chã: "Chỉ lần này thôi, đại bá nương, xin ngài thương xót!"
Lục lão phu nhân vốn không muốn cho bạc, cũng không muốn để lại mối oán hận này, bà hiểu rõ tính cách của Chu thị, thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân.
Chu thị như con rắn độc, ghi hận ai rồi, không biết lúc nào sẽ cắn một nhát chí mạng.
"Không cho!" Tống Minh Diên ném vỏ trứng sang một bên, phủi tay đứng dậy, liếc nhìn mọi người Lục gia, tỏ vẻ lạnh lùng nói: "Ai dám đưa một xu cho bà ta thử xem!"
Ánh mắt nàng quét qua, mọi người đều lập tức thu hồi ánh nhìn, mắt nhìn thẳng, ngay cả Lục lão phu nhân cũng rụt tay lại khỏi ống tay áo, làm bộ không nghe thấy lời Chu thị.