Vừa bà còn nghĩ gì nhỉ? À đúng , tối nay nấu thêm hai quả trứng cho Diên Diên ăn.
Bỏ qua ánh mắt oán độc của Chu thị, Tống Minh Diên : "Muốn bạc? Không , trắng tay cũng chẳng cho. Con ngươi chẳng còn khinh thường Lục gia ai dám cầm roi đánh ? Ta thì ngược , mong thấy trừng trị."
Nàng hừ lạnh: "Đừng chúng bằng ánh mắt đó, cứ như thể chúng với ngươi . Giúp ngươi là lòng , giúp cũng bổn phận. Con ngươi dù c.h.ế.t cũng liên quan đến chúng ."
"Nếu trách thì trách những quan sai đó . Đừng tưởng rằng ngươi thể đổ tội lên đầu những liên quan như chúng . là nực khi ngươi chỉ dám bắt nạt những yếu thế!"
Tâm tư âm u của Chu thị lúc Tống Minh Diên bằng một vài câu phơi bày ngay công chúng, gương mặt bà thoáng chốc phủ đầy vẻ hổ, giận dữ tả nổi.
Nếu nãy bà còn chỉ bất mãn và oán hận Lục lão phu nhân, thì giờ đây hận ý chuyển hẳn sang Tống Minh Diên.
"Ta là cầu xin đại bá nương, cầu ngươi! Ngươi chẳng qua chỉ là một tân tức phụ cửa tới ba ngày, đại bá nương còn gì, ngươi dám vượt quyền quyết định? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng Lục gia nghèo đến mức thể để ngươi chủ?" Chu thị trừng mắt, chất vấn từng câu từng chữ, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao, tràn ngập oán hận, như lóc da xẻo thịt đối phương ngay lập tức.
"Khụ khụ..." Lục Bùi Phong khẽ ho hai tiếng, lạnh lùng liếc về phía Chu thị, : "Nhà của chúng , A Diên định đoạt."
" , chúng đều Diên Diên." Mọi trong Lục gia để Chu thị châm chọc, Lục lão phu nhân càng nhíu mày cau mặt Chu thị: "Ta còn tính sổ, ngươi phản ứng mãnh liệt như , chẳng lẽ ngươi đối với Lục gia chúng ý kiến gì?"
Vừa Lục lão phu nhân còn nhẫn nhịn, cho rằng việc lớn hóa nhỏ là nhất, nhưng hành vi cố ý chia rẽ của Chu thị chạm giới hạn của bà!
Bà lạnh lùng Chu thị, tiếp lời: "Năm đó Lục Hi Lạn cờ bạc, Lục gia ba bảy lượt giúp trả nợ cờ bạc, đến khi đánh chết, còn thương con ngươi bơ vơ, trả cả tiền nợ. Ai ngờ đến đời con trai ngươi bước theo vết xe đổ của , nếu nhờ Lục gia, chẳng c.h.ế.t ở xó xỉnh nào ."
"Chúng đối với tam phòng tận tình tận nghĩa, ngươi bao giờ mặt giữ gìn cho Lục gia, giờ còn dám mặt dày đòi bãi bình giúp con ngươi?!" Huống hồ việc vốn là do lục Bùi Thắng gây chuyện với quan sai , bọn họ tự tự chịu.
Chẳng tự suy xét, chỉ đổ cho bọn họ ưu ái quá nhiều!
Lục lão phu nhân chán ngán cực độ những gương mặt vô tình : "Lục gia chúng nợ nần gì ngươi, cũng nghĩa vụ giúp ngươi những chuyện thế . Trở về !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-72.html.]
Chu thị cúi mặt đầy oán hận, trong lòng hận ý ngút trời, tay bà nắm chặt đến mức móng tay hằn cả lòng bàn tay.
Biết rằng tiếp tục ở chỉ tự chuốc nhục, bà loạng choạng dậy, chẳng một lời đầu rời .
Lục Đại phu nhân nhíu mày: "Loại vốn mang thù mà chẳng bao giờ ơn, nhiều với bà chỉ phí lời, chỉ e giờ đây bà ghi hận với chúng ."
Nếu lục Bùi Thắng đánh chết, bà sẽ loại chuyện điên cuồng gì nữa.
Người im lặng mới là đáng sợ, kẻ cắn thường kêu, còn kẻ kêu thì chẳng cắn ai. Tuy Chu thị nãy thốt lời độc ác, nhưng cái dáng vẻ u ám khi thật khiến khiếp sợ.
Tống Minh Diên thấy cau mày liền dậy: "Để xử lý bà !"
Mọi lập tức tái mặt, vội giữ nàng .
"Tiểu tổ tông của , bắt gà cần dùng d.a.o mổ trâu! Một kẻ hèn như Chu thị, để nãi nãi xử là đủ !"
" , Diên Diên đừng xúc động, ghi hận thì cứ ghi hận, chúng đông, nếu bà dám ý gì, thẩm thẩm búng tay một cái là nghiền c.h.ế.t bà !"
"Chúng thể nhịn thì cứ nhịn, lời nào."
DTV
Lục lão phu nhân cùng vài vị phu nhân thực lòng lo lắng Diên Diên xúc động mà tay dùng tiên thuật biến Chu thị thành tro bụi.
Bọn họ đều Diên Diên mạnh, nhưng đây vốn là việc của Lục gia, nếu chuyện gì cũng để Diên Diên gánh vác, thì tình cảm chân thành của họ với nàng liệu một ngày trở thành sự lợi dụng trơ trẽn ?
Họ Diên Diên cuối cùng trở thành công cụ lợi dụng của khác, dù cho đó là chính bọn họ.
"Vâng." Tống Minh Diên ngoan ngoãn lời chỗ.