Trong chốc lát, cảm giác hạnh phúc của Lục Bùi Phong tan biến sạch, thậm chí còn phạt tiểu nha đầu vì cái tội " bậy."
May mắn , ít nhất tiểu nha đầu " lớn," nếu , cứ ba ngày hai như , vị phụ đáng thương chắc chắn sẽ khó mà chịu nổi.
Qua bảy ngày, hai tiểu hài tử mới dần dần thoát khỏi dáng vẻ nhăn nhúm khi mới sinh, trở nên hồng hào, đáng yêu như những viên bánh nếp nhỏ, phấn điêu ngọc trác.
Có lão thái thái và trượng phu ở phía lo liệu, việc chăm sóc hài tử gần như chẳng cần Tống Minh Diên và Lục Ngũ phu nhân động tay.
Cả hai họ hồi phục nhanh, đến nỗi bụng đều phẳng lì như khi sinh, còn chút dấu hiệu suy sụp khi vượt cạn.
Tuy nhiên, lão thái thái vẫn yên tâm. Bà rằng việc sinh hài tử tổn hại nguyên khí, nhất định kiêng cữ đủ ngày. Các loại canh gà, canh cá đều chuẩn liên tục từ khi hai hài tử đời.
Chỉ trong đầy nửa tháng, nhờ sự chăm sóc của lão thái thái và cả nhà, hai họ tròn trịa thêm một vòng.
Chờ đợi đến khi cữ, cả gia đình tất bật chuẩn tiệc đầy tháng cho hai hài tử. Nào là đặt tiệc rượu, chọn sơn hào hải vị, thứ đều chuẩn chu đáo.
Tiệc đầy tháng kéo dài tới sáu ngày, đêm đêm mở yến tiệc lớn, thậm chí còn tổ chức ăn mừng với dân.
Đợi đến khi đại quân trở về, là cuối năm.
Lục Phong và phu nhân sớm nhận tin tức, Diên Diên sinh hạ một nữ nhi, vui mừng khôn xiết. Trên đường trở về, họ nóng lòng gặp mặt tiểu tôn nữ, chỉ hận thể mọc cánh mà bay về ngay lập tức.
Tuy nhiên, việc đơn giản. Họ cần đến Hi Nguyệt đô thành để sắp xếp đại quân, bàn bạc phong thưởng, xử lý việc quân cơ và quốc sự.
Dẫu , quốc gia thể một ngày chủ.
Kinh đô Hi Nguyệt.
Khi tin đại quân khải , Tống Minh Diên cùng gia sớm đợi tại cổng thành nghênh đón.
Trên tường thành, Tống Minh Diên lão thái thái kéo lên ở hàng đầu tiên. Phía , bá tánh bất chấp cái lạnh thấu xương cũng ùn ùn kéo tới, chờ đợi khoảnh khắc đại quân trở về.
Cửa thành lúc tập trung ít . Các tướng sĩ thủ thành ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh, tựa như những pho tượng uy nghiêm bất động.
Bá tánh tuy đông đúc nhưng ai nấy đều giữ quy củ, im lặng sang một bên, một ai lớn tiếng ồn ào. Ánh mắt họ hướng về tường thành, trong lòng dâng lên niềm tự hào khôn xiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-736.html.]
Đó chính là Hi Nguyệt Thần Nữ của họ, đó chính là nhà Lục gia – hãn tướng một đời của Hi Nguyệt!
Chỉ cần thấy họ hiện diện, liền cảm thấy vô cùng an tâm.
Gió lạnh thổi qua từng đợt, khiến ít chờ đỏ bừng cả gương mặt. Lão thái thái trông thấy cảnh , lòng khỏi chua xót, lập tức sai bày thêm vài chậu than, dẫn bá tánh những nơi tránh gió.
Chẳng bao lâu , tiếng vó ngựa nặng nề từ xa vọng .
Quân kỳ Lục gia đón gió tung bay, mười vạn đại quân như một con rồng dài từ từ xuất hiện con đường uốn lượn.
Tống Minh Diên ngước mắt , chỉ trong nháy mắt liền nhận bóng dáng Lục Phong cùng đoàn đầu đội ngũ.
Bọn họ cưỡi những chiến mã cao lớn, ngay cả vài vị phu nhân theo quân cũng đều phong thái bất phàm. Hơn nửa năm huấn luyện gian khổ mài giũa họ thành thục kỹ thuật cưỡi ngựa, còn chút nào dáng vẻ mảnh mai ngày .
Phong sương họ suy yếu, ngược khiến khí chất trở nên kiên cường. Đến cả Lục Tứ phu nhân đây tính tình an tĩnh, nội liễm, giờ đây cũng khiến khác kinh ngạc.
Bà vốn ít khi xuất hiện đám đông, nhưng nay một tay cầm dây cương, vẻ mặt trầm , thản nhiên. Trên nàng toát một loại tự tin lấp lánh, tựa như một đóa hoa từng nuông chiều trong nhà ấm, giờ hoang dã trưởng thành nơi đồng cỏ, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Trong khoảnh khắc Tống Minh Diên thấy họ, Lục gia vài vị phu nhân cũng trông thấy tường thành. Dù cách xa rõ mặt, nhưng chẳng cần suy nghĩ, họ cũng đó là ai.
Ngay lập tức, họ kìm mà thúc ngựa tiến nhanh hơn.
Khi đoàn đến gần, Lục lão phu nhân dẫn theo gia từ thành lâu xuống.
"Nương, Lục gia nhi lang may mắn nhục mệnh!"
"Tốt, bình an trở về là ! Các ngươi chính là niềm tự hào của Hi Nguyệt!" Lão thái thái ánh mắt tràn ngập vẻ kiêu hãnh, ngừng gật đầu.
Nhìn những tướng sĩ gió lạnh nứt nẻ làn da, bà khỏi đau lòng: "Thời tiết lạnh lẽo, doanh trại chuẩn nước nóng và thức ăn. Trước tiên, các hãy tắm rửa, nghỉ ngơi, ăn một bữa cơm nóng !"
DTV
Giữa trời đông giá rét, hành quân đường dài, chẳng gì quan trọng hơn những điều đó.
"Vâng, nương!"
Sau lời căn dặn, đoàn quân chỉ dừng chân cổng thành một lát lượt tiến .