Không chỉ Hạnh Nhi, ngay cả Tống Minh Diên cũng ngỡ ngàng trước lời nói của Đặng Lương. Người này đường hoàng như vậy, sao lại có thể nói ra lời vô lý đến thế?
Đường thì rộng, mỗi người một ngả, trong sông nhiều cá như vậy, chẳng lẽ không ai được đụng vào?
Chẳng lẽ hắn đến đây gây sự?
Lần đầu tiên, Tống Minh Diên mới nghiêm túc nhìn Đặng Lương, đôi mắt hơi híp lại: "Ngươi chắc chắn chứ?"
Trước ánh nhìn không mấy thân thiện của nàng, Đặng Lương vẫn đứng thẳng, không hề có ý định lùi bước.
"Ta chắc chắn."
Tên tiểu tử này, đúng là gan lớn!
Tống Minh Diên đột nhiên cười, nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ xua con cá lớn nhất sao?"
Nàng đưa tay chỉ về phía dòng sông.
Hạnh Nhi cùng mấy đứa nhỏ lập tức nhìn theo hướng tay nàng chỉ, cá? Ở đâu ra cá?
Đặng Lương cũng theo bản năng nhìn về phía đó, nhưng rất nhanh hắn nhận ra không đúng. Chưa kịp phòng bị, Tống Minh Diên đã ra tay đánh một cú vào cổ khiến hắn ngất đi.
Hạnh Nhi cùng mấy đứa nhỏ quay đầu lại liền thấy Đặng Lương ngã về phía mình, sợ quá vội vã tản ra như đàn gà con.
"Oa, suýt nữa thì đè bẹp Ninh Ninh! May mà Ninh Ninh chạy nhanh!"
"Hắn ngất rồi, chúng ta có cần đào hố chôn hắn không? Nếu hắn tỉnh lại chắc chắn sẽ không buông tha tẩu tẩu, chúng ta tốt nhất nên chôn đi!"
Mấy nhãi con lập tức căng thẳng, ngồi xổm xuống, lặng lẽ cầm lấy hai nắm đất trong tay, chỉ chờ tẩu tẩu ra lệnh một tiếng là lập tức tung hết về phía Đặng Lương.
DTV
Nhìn thấy động tác nhỏ này của chúng, khóe miệng Tống Minh Diên khẽ nhếch lên, nhưng loại việc dơ bẩn thế này, nàng không muốn để mọi người làm.
Nàng vội nói: "Không cần chôn vùi hắn. Hắn còn có quen biết với thôn dân đã giúp đỡ chúng ta, dù sao cũng coi như đã từng giúp chúng ta, không thể lấy oán trả ơn. Cứ gọi người đến mang hắn về là được."
Còn về phần hắn có tha cho nàng hay không, Tống Minh Diên cũng không mấy để tâm.
Biết Đặng Lương có quan hệ với những thôn dân lương thiện, cả bọn lập tức buông nắm đất, tỏ vẻ nghiêm túc trở lại.
Chỉ thấy người vừa nãy còn vô lý bây giờ lại có vẻ dễ nhìn hơn hẳn.
"Hắn không cho chúng ta đi bờ sông bắt cá, chắc hẳn có lý do của hắn."
Hạnh Nhi tiếc rẻ thở dài, vốn định xuống bờ sông bắt ít cá, biết đâu may mắn lại gặp cá bị đông cứng. Xem ra tối nay không thể cải thiện bữa ăn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-75.html.]
Ý nghĩ đó vừa dâng lên, thì đột nhiên một con cá nhảy bật lên từ đâu, rơi ngay trước mặt Hạnh Nhi, đập đuôi lên nền tuyết ướt nhẹp.
Hạnh Nhi ngồi xổm không kịp phản ứng, bị nước văng khắp mặt: "!!!"
Cá?!
Cá!!
Chẳng lẽ lại là hồn ma xuất hiện!
Hạnh Nhi tròn mắt kinh ngạc, ngước lên nhìn quanh, nhưng nơi này chỉ có vài người quen thuộc, đừng nói là quỷ, ngay cả cái bóng cũng không có.
Ngay khi nàng ấy đang tìm kiếm khắp nơi, mấy đứa nhỏ hò reo đầy phấn khích, cùng nhau lao tới bắt con cá lớn đang nhảy loi choi trên tuyết.
Ninh Ninh mặt đỏ bừng, hì hục lắm mới ôm được con cá lớn bằng nửa người mình. Vừa lúc đó, lại thêm hai con cá nữa rơi xuống tuyết, nhảy vùng vẫy.
Tay nàng ấy trượt một cái, con cá vừa thoát ra lại vội vã nhảy đi, khiến nàng ấy ngã ngồi ngay lên mình cá.
"Ôi! Bắt được rồi!"
"Tẩu tẩu mau nhìn, đệ cũng bắt được!"
Lục Bùi Xa phấn khích giơ cá lên định khoe, ai ngờ con cá vùng mạnh một cái, thoát khỏi tay, khiến cậu bé cũng ngã lăn trên nền tuyết.
"Đáng ghét, ăn một quyền của ta đi!"
Mấy đứa nhỏ mải mê với niềm vui bắt cá, đã hoàn toàn quên chuyện vừa rồi, khôi phục lại vẻ hồn nhiên thường ngày.
Sau khi bắt được cả ba con cá, bọn trẻ ai nấy mặt mày lấm lem, trông như mấy chú mèo nhỏ dính bùn.
Hạnh Nhi tìm được sợi dây mây, xâu mấy con cá lại với nhau. Ba con cá này, con nào cũng lớn, béo mẫm, nặng chừng tám chín cân, đủ để cả nhà có một bữa canh cá tươi ngon.
Nghĩ đến chuyện chỉ có "con quỷ tốt bụng" mang lại cho họ nhiều cá như thế, nỗi sợ hãi của Hạnh Nhi cũng tan biến. Nếu bên cạnh nàng ấy thật sự có quỷ, hẳn đó là một con quỷ lành.
Tống Minh Diên nhìn ba con cá ước chừng thấy đã đủ, liền không lấy thêm nữa để tránh lãng phí.
Khi cả nhóm trở lại doanh trại thì trời đã tối hẳn. Tống Minh Diên bảo Lục Bùi Thanh đi báo quan sai đến mang Đặng Lương về trại. Lục Bùi Thanh nghe vậy liền buông đống củi xuống, chạy đi ngay.
Cậu bé trạc tuổi Lục Bùi Xa, đứng thứ ba trong đám huynh đệ, tính tình cơ linh hơn Lục Bùi Xa rất nhiều.
Vừa gặp quan sai, cậu bé chỉ nói rằng thấy Đặng Lương ngất bên bờ sông, những chuyện khác không nhắc tới.
Quan sai cũng không hỏi nhiều, đi theo cậu mang Đặng Lương về.
Lưu thị thấy Lục Bùi Thanh trở lại một mình, lập tức túm lấy cậu bé, kéo lại hỏi dồn: "Tiểu Thanh à, mau nói cho thẩm biết, cá của nhà các ngươi là lấy từ đâu?"