Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-06-27 22:47:45
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa rồi, Lưu thị đã thấy Lục gia bên kia nấu cả nồi canh cá lớn, mùi thơm ngào ngạt khiến bà ta đói cồn cào. Cả ngày đã phải nhịn đói, bà ta vốn tưởng tối nay đám quan sai sẽ cho họ ăn chút gì ngon lành hơn, ai ngờ lại vẫn chỉ là những thứ khó nuốt kia.

Thấy bên Lục gia có thịt cá tươi ngon nóng hổi, Lưu thị không khỏi ghen tị đến mức muốn phát điên.

Lục Bùi Thanh cảnh giác nhìn bà ta: "Ngươi muốn gì?"

"Nói cho thẩm thẩm biết cá của các ngươi là lấy từ đâu ra, thẩm liền để ngươi đi, bằng không ngươi đừng mong thoát khỏi đây!"

DTV

Đối với Tống Minh Diên, Lưu thị không dám làm gì, nhưng với một đứa trẻ bảy tám tuổi, bà ta lại không e ngại chút nào.

"Ngươi đừng có ích kỷ như vậy, chỉ lo việc mình có ăn mà để người trong nhà phải chịu đói. Đường ca của ngươi đến một miếng ăn cũng chưa có đấy!"

Lục Bùi Thanh nghiêm mặt, nhắc nhở: "Chúng ta đã bị trục xuất khỏi tộc rồi, giữa ta và ngươi chẳng có chút liên quan nào nữa, đừng nói gọi đường ca hay đường thẩm gì."

"Ngươi này... đồ c.h.ế.t tiệt! Rốt cuộc có nói hay không!" Sắc mặt Lưu thị tối sầm, vươn tay định bắt cậu.

Nhìn thấy bà ta giơ tay, Lục Bùi Thanh lập tức kêu to: "Tẩu tẩu!"

Lưu thị giật mình, quay đầu nhìn lại, nhưng phía sau nào có bóng dáng của Tống Minh Diên, bị thằng nhãi con này lừa rồi!

Lưu thị ánh mắt thoáng chút dữ tợn, nhận ra Lục Bùi Thanh muốn chạy về trại, liền nhanh chóng đuổi theo, hai ba bước đã tóm được cậu bé.

"Buông ta ra!" Lục Bùi Thanh cố vùng vẫy, nhưng sức lực của Lưu thị quá mạnh, cậu bị hai tay bà ta giữ chặt phía sau lưng, không sao thoát ra được.

Cậu đương nhiên không thể tiết lộ nguồn gốc thật sự của số cá đó, nãi nãi, nương và các thẩm đều đã dặn kỹ, nếu để lộ ra, tẩu tẩu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

"Cá là chúng ta bắt ở sông, ngươi muốn thì tự đi mà bắt! Nhưng nhớ cẩn thận, mặt sông đóng băng, trời tối thế này coi chừng rơi xuống nước đấy!"

"Nếu ta đã nói rồi, ngươi có thể để ta đi chưa?" Lục Bùi Thanh vừa giật tay, vừa nhăn mặt khi thấy tuyết và đá vụn rơi xuống mặt mình, cảm giác vô cùng khó chịu.

Lưu thị túm chặt lấy cậu, xô đẩy cậu về phía trước: "Dẫn ta đi!"

Bà ta lớn tiếng nói: "Ngươi nhỏ người nhẹ, đứng trên mặt băng cũng không dễ rơi xuống, ngươi đi trước bắt cá cho ta!"

Cái bụng đói cồn cào đã làm Lưu thị mờ mắt, chẳng buồn nghĩ tới việc Lục Bùi Thanh rơi xuống sông sẽ ra sao, chỉ còn nghĩ đến việc có cá để ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-76.html.]

Lục Bùi Thanh cắn răng, bị bà ta ép đến phát bực. Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng cậu bé vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Đúng lúc này, cậu liếc ra ven đường, ánh mắt chợt lóe lên: "Tẩu tẩu!"

"Ngươi nghĩ ta còn mắc mưu sao?" Lưu thị cười khẩy, không thèm quay lại, ngu ngốc mới mắc bẫy hai lần!

Bà ta không kiên nhẫn, đẩy mạnh cậu một cái, uy hiếp: "Đừng nghĩ chơi trò láu cá, bằng không ta ném ngươi xuống sông làm mồi cho cá đấy!"

Lưu thị vừa xuất hiện quanh Lục Bùi Thanh, Tống Minh Diên đã nhận ra ngay, đương nhiên nàng không thể để cậu bé một mình chạy lung tung mà không có gì bảo vệ.

Ghen ghét bủa vây, ai biết những kẻ xấu có nổi cơn mà làm hại bọn trẻ không. Vì thế, từ lúc Lục Bùi Thanh rời khỏi tầm mắt, nàng đã để lại một tia ý thức trên người cậu bé.

Thấy cậu bé chưa gặp nguy hiểm, nàng cũng không phí thêm linh lực. Nhưng khi nàng thong thả bước tới gần, vừa vặn nghe thấy Lưu thị lớn tiếng dọa dẫm, ép Lục Bùi Thanh đi về phía sông.

Lập tức, giọng Tống Minh Diên vang lên, lạnh lùng như băng: "Ngươi muốn ném ai xuống sông làm mồi cho cá?"

Thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên, nếu không phải Tống Minh Diên đột nhiên lên tiếng, e rằng Lưu thị cũng chẳng hay biết phía sau mình có người từ bao giờ.

Lưu thị giật mình kinh hãi, tim đập loạn lên tận cổ họng.

Tai tinh này sao lại xuất hiện ở đây!

Hai chân Lưu thị bủn rủn, mồ hôi lạnh toát ra, cả người như tê liệt bởi sợ hãi, thậm chí không dám quay đầu lại.

"Nói đi, ngươi định ném ai xuống sông cho cá ăn?" Tống Minh Diên bước tới, lạnh lùng giải thoát Lục Bùi Thanh khỏi tay Lưu thị.

Vừa thoát thân, Lục Bùi Thanh nhanh như chớp trốn sau lưng Tống Minh Diên, sợ hãi nắm chặt áo nàng, lí nhí: "Tẩu tẩu, bà ta bắt ta đứng trên mặt băng vớt cá cho bà ta, còn cản không cho ta đi!"

Tống Minh Diên nắm chặt cổ tay Lưu thị, mỉm cười đầy nguy hiểm: "Không phải muốn vớt cá sao? Để một đứa trẻ đi cùng ngươi sao mà đủ? Được, ta sẽ dẫn ngươi đi! Đi ngay bây giờ!"

Lực tay của Tống Minh Diên như kìm sắt, khiến Lưu thị đau đến mức mặt mày nhăn nhúm, cảm giác như xương cốt sắp bị bóp nát.

Nhưng dù Lưu thị có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

Hoảng loạn, Lưu thị thét lên: "Không! Ta không đi! Mau thả ta ra, ta phải trở về!"

Loading...