"Ninh Ninh cũng nhớ cha."
"Tẩu tẩu, cha chúng ta có thể quay về không?" Những tiểu tử ấy mắt đỏ hoe, vành mắt ươn ướt.
Trong đêm tối, những cảm xúc yếu đuối như bị phóng đại lên nhiều lần. Dù ban ngày chúng cố tỏ ra mạnh mẽ, thì cuối cùng cũng chỉ là mấy đứa trẻ con.
Sự việc đột ngột xảy ra làm sao có thể không khiến chúng sợ hãi?
Nghe tiếng nức nở nghẹn nghèo của mấy đứa trẻ, tim Lục lão phu nhân như thắt lại. Bà cũng không dám thể hiện nỗi nhớ con trai trước mặt mọi người, trong lòng chỉ biết tự an ủi rằng "Không có tin tức gì chính là điều tốt nhất".
Các vị phu nhân Lục gia cũng cố kiềm chế nước mắt, lặng lẽ quay mặt, âm thầm lau đi nỗi chua xót.
"Các ngươi sẽ gặp lại cha, chỉ cần chúng ta sống sót, một ngày nào đó mọi người sẽ được đoàn tụ." Tống Minh Diên an ủi bọn trẻ, dịu dàng lau đi nước mắt cho chúng.
Nếu biết mình sẽ xuyên qua đến đây, nàng đã cẩn thận đọc kĩ từng câu từng chữ của thoại bản. Bây giờ, ngoài việc biết kết cục của Lục gia, nàng chỉ biết lục Nhị gia và lục Ngũ gia vẫn còn tồn tại đâu đó bên ngoài, còn lại thì chẳng biết thêm gì nhiều.
Nhưng dù thế nào, có hy vọng vẫn tốt hơn. Nếu thật sự tất cả đều đã mất, nàng không dám tưởng tượng nổi những người còn lại của Lục gia sẽ phải chịu đựng đả kích ra sao.
Nghe lời của tẩu tẩu, mấy đứa trẻ yên tâm phần nào, trong lòng ngập tràn sự tin tưởng mãnh liệt rằng cha chúng sẽ trở về, vì tẩu tẩu nói vậy thì nhất định là vậy.
Mang theo niềm tin ấy, sau một ngày dài mệt mỏi, mấy đứa nhỏ dần thiếp đi, chìm vào giấc ngủ.
Trong khi đó, Tống Minh Diên vừa tu luyện linh lực, vừa canh chừng đống lửa. Nàng chỉ có thể dùng trận pháp tạo một vòng nhỏ ngăn lạnh, bởi nếu duy trì không gian này lâu sẽ tiêu hao lượng linh lực quá lớn, không thể gắng sức mãi.
Hiện tại mọi người đều đã mặc áo bông, lại có lửa trại, nên lạnh giá cũng không còn quá khắc nghiệt.
Màn đêm yên tĩnh, chỉ còn ánh than hồng tí tách thỉnh thoảng phát ra vài tia lửa nhỏ, chiếu sáng những thân thể cuộn tròn đang say giấc nồng.
Đêm dần khuya, tiếng tuyết bị giẫm nát vang lên khe khẽ, tai Tống Minh Diên khẽ động, gần như cùng lúc Lục Bùi Phong cũng mở bừng mắt.
Có người đang tiến lại gần.
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai quyết định án binh bất động, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Chẳng mấy chốc, vài bóng đen lén lút xuất hiện gần khu cắm trại, Tống Minh Diên hé mắt nhìn.
Những người này nàng đều quen mặt, tuy không nhớ tên nhưng chắc chắn là tộc nhân của Lục gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-79.html.]
Mục tiêu của họ rất rõ ràng, tiến thẳng tới nơi để thức ăn của cả đoàn, rõ ràng là đến đây để trộm đồ.
Nhìn thấy bọn họ sắp lục lọi thức ăn, Tống Minh Diên không chút do dự, nhặt một khúc gỗ bên cạnh và ném mạnh về phía họ.
"Bịch!"
Khúc gỗ trúng ngay sau gáy một người, hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng.
"Hay nhỉ! Dám đến trộm đồ của chúng ta!" Lục Tam phu nhân mơ màng tỉnh dậy, thấy bóng người đứng trước mặt thì hốt hoảng, rồi nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện và nổi giận.
Bà túm lấy một khúc gỗ bên cạnh, lao đến định dạy dỗ bọn trộm.
Những phu nhân khác cũng tỉnh giấc, thấy mấy kẻ trộm hốt hoảng quay người định chạy thì lập tức quát lớn: "Đứng lại! Mau, bắt trộm! Đừng để bọn chúng chạy!"
Bọn họ không hề sợ hãi, nghĩ đến việc suýt mất đi đồ ăn quý giá để giữ mạng sống, sự giận dữ bùng lên dữ dội.
Mỗi người túm lấy bất cứ thứ gì có thể làm vũ khí, từ khúc gỗ, nồi, xẻng...
Ngay cả Lục Tứ phu nhân thường ngày nhu mì yếu ớt cũng chẳng nề hà gì, tìm thấy một hòn đá và lao tới tấn công kẻ trộm.
Tống Minh Diên sững sờ trước cảnh tượng vừa chứng kiến.
Các vị thẩm thẩm trong Lục gia ai nấy đều cường hãn thế này sao? Quả thật không hổ danh là dòng dõi nhà tướng, đúng là mỗi người đều không phải dạng vừa.
"Ai dám to gan như thế! Mạng sống của bọn trẻ cũng dám trộm, để xem ta có đánh gãy tay người hay không, đồ trộm cắp bẩn thỉu!
"Coi người Lục gia già trẻ chúng ta dễ ức h.i.ế.p lắm sao? Dám cả gan trộm đồ ngay trên đầu cô nãi nãi ngươi! Hôm nay nếu không đánh ngươi thành đầu heo, ta, Lục Tần thị, sẽ đảo ngược cả tên mình!"
"Tên khốn kia, đừng hòng chạy!"
Tên trộm vừa bị mấy vị phu nhân Lục gia lao đến đã hoảng hốt, không kịp thở đã cuống cuồng bỏ chạy.
Thấy vậy, Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong mỗi người nhặt một viên đá nhỏ, nhắm chuẩn vào chân bọn chúng mà ném, làm bọn chúng ngã nhào ra đất, cắm mặt vào tuyết.
DTV
Các phu nhân lập tức lao đến, ra đòn tới tấp.
Lục Tam phu nhân xuất thân từ gia đình võ tướng, mỗi cú đ.ấ.m đều mạnh mẽ, khiến bọn chúng đau đớn rên rỉ, liên tục van xin.
"Thật là gan hùm mật gấu, dám trộm đô nhà Lục gia, để ta xem ngươi còn dám trộm nữa không!"