Đặng Lương bắt gặp ánh mắt của Lục Bùi Phong, hơi khựng lại rồi thu lại tầm nhìn. Dẫu sao cũng là nữ nhân đã có chồng, hành động nhìn chằm chằm thế này quả là mạo phạm.
Gió tuyết rơi dày thêm, nhiều người bị đông lạnh tỉnh giấc, thấy quan sai cho phép đoàn người của Lục lão phu nhân vào hang nghỉ, ai nấy trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Mặt Lục nhị lão gia đã đen lại, không rõ là do đông lạnh hay do tức giận.
Ông ta vốn trông đợi người Lục gia sẽ đến cầu xin mình, ai ngờ họ lại cắn răng gánh đồ vật đi suốt chặng đường, không chỉ được ăn canh cá mà còn có chỗ trú lạnh trong hang động!
Lục nhị lão gia càng nghĩ càng tức, nhìn mấy đứa cháu mặt mũi bầm dập, cơn giận càng thêm dâng cao.
Ông ta lạnh đến mức răng đã va vào nhau mà vẫn rít lên: "Các ngươi... không trộm nổi lấy một món đồ, thì còn... còn có ích gì?! Giờ thì hay rồi, người ta... người ta đã vào trong hang động cả rồi, có muốn trộm cũng không trộm được, đúng là đồ... đồ phế vật!"
Ba tên cháu đứng run lập cập vì lạnh.
Đống lửa họ nhóm đã bị gió tuyết thổi tắt từ lâu, nếu không phải ánh sáng nhợt nhạt từ mặt tuyết phản chiếu, e rằng ngay cả người đứng cạnh cũng không thấy rõ.
Ai nấy đều vừa đói vừa lạnh.
"Gia gia, bây giờ phải... phải làm sao? Loại thời tiết này, ở ngoài nghỉ đêm, chúng ta... chúng ta e rằng sẽ c.h.ế.t cóng mất!"
"Mà thôi, để ta thử... thử hỏi xem, có thể hay không bỏ chút bạc để được vào trú một đêm trong hang..."
Lục nhị lão gia chột dạ liếc nhìn Chu thị. Lúc Lục Bùi Thắng bị đánh, họ đã nói không có tiền.
Giờ nếu lấy bạc ra, chẳng phải tự mình vả mặt mình sao?
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, giữa trời băng tuyết bao phủ, lạnh lẽo thấu xương, cả một đêm lặng im không ai qua lại. Bọn họ lặng lẽ chịu đựng, không có lấy một mảnh áo chống lạnh, càng chẳng có đống lửa sưởi ấm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e chưa đợi đến bình minh, tất cả đều sẽ đông cứng thành một đống thi thể.
Lục Nhị lão gia lúc này bất chấp tất cả, trong lòng chỉ còn một ý niệm: Ông ta không muốn chết!
"Đi hỏi xem! Dù bao nhiêu bạc cũng đưa, chỉ cần có thể cho chúng ta trú qua đêm nay!"
Chu thị đứng bên cạnh, trước khi trời tối, bà ta đã gom góp chút cỏ khô trải trên nền tuyết lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-81.html.]
Lục Bùi Thắng, người con trai cả người đầy thương tích của bà ta, dù được nằm trên lớp cỏ ấy nhưng vẫn bị lạnh đến mặt mày tái nhợt, xanh xao.
DTV
Có lẽ Lục Bùi Thắng có nghe thấy lời của Lục Nhị lão gia, hoặc có lẽ không, nhưng Chu thị vẫn im lặng quỳ bên cạnh đứa con đang thoi thóp thở, bóng hình gầy gò chìm trong đêm tối, sắc mặt cũng không còn rõ ràng.
Những người xung quanh vì sợ dính phải vận đen từ người sắp c.h.ế.t nên đều đứng cách xa. Họ chỉ đăm đăm nhìn về phía sơn động, hi vọng rằng người được phái đi hỏi thăm sẽ mang về tin tức tốt.
Lục nhị lão gia run lên vì rét, chờ đợi trong sốt ruột. Cuối cùng, người được cử đi cũng trở về, báo tin: "Bọn họ nói có thể vào trú trong hang động, nhưng mỗi người phải nộp hai lượng bạc. Nếu không có bạc, có thể thay thế bằng vật có giá trị."
Nếu là trước đây, chẳng ai tưởng tượng được có ngày lại phải trả tiền để trú trong sơn động, nhưng hiện tại, họ chẳng còn lựa chọn nào khác.
Dù không cam lòng, mọi người vẫn lần lượt móc bạc ra. Lục nhị lão gia là người đầu tiên, đưa bạc cho quan sai để được vào động cùng gia đình mình.
Những người khác cũng bắt đầu gom bạc vụn, mỗi người nộp hai lượng bạc.
Nếu không có bạc vụn, họ đành thế chấp các đồ vật có giá trị từ 10 đến 20 lượng. Không đến nửa khắc sau, bên ngoài chỉ còn lác đác vài người chưa vào hang động.
Tuyết càng lúc càng dày, gió lạnh như muốn xé toạc da thịt.
Những kẻ cứng rắn nhất cuối cùng cũng phải chấp nhận lấy ra số tiền ít ỏi còn lại để đổi lấy sự sống, từng người nối đuôi nhau vào trong hang động.
Cuối cùng, trên nền tuyết trắng chỉ còn lại Chu thị và đứa con trai đã kiệt sức.
Hai mẹ con trên người không có lấy một đồng bạc, cũng chẳng ai buồn để ý tới họ.
"Ha ha..." Chu thị bật cười, tiếng cười chua xót, vang lên trong đêm tuyết tĩnh mịch, nghe lạnh lẽo đến rợn người.
Nếu ban đầu Chu thị còn có chút cảm kích với Lục nhị lão gia, thì đến giờ, chứng kiến cảnh mọi người trong gia tộc móc bạc cứu nhau mà không ai thèm đoái hoài tới đứa con thoi thóp của mình, lòng bà ta chỉ còn tràn ngập cảm giác căm hận.
Giả nhân giả nghĩa! Lục gia thật không ai đáng được tha thứ!
Bà ta hận đến tận xương tuỷ!
"Nhi tử, nương nhất định sẽ báo thù cho con, dù là những kẻ gây hại hay đám người thờ ơ khoanh tay đứng nhìn, nương sẽ không tha cho một ai!" Hai mắt Chu thị đỏ rực, từng lời phát ra như ngấm vào xương tủy, chất chứa nỗi hận đến thấu trời.