"Sau đó thì sao? Giả bộ bị thương rồi bắt chúng ta, người già, nữ nhân và trẻ nhỏ, nâng ngươi đi à?" Tống Minh Diên cười lạnh: "Mơ đi! Ngươi dám làm thế, có tin nãi nãi sẽ vứt ngươi giữa đường không?"
"..."
Lục Bùi Phong im lặng, không nói đồng ý cũng không phản đối, Tống Minh Diên cũng không nhiều lời nữa, dù sao nàng vẫn luôn có cách trị hắn.
Khi hai người đang thì thầm trao đổi, Lưu thị và những người khác đã mua xong đồ đạc.
Lúc này Lưu thị mới nhớ đến chuyện mua thuốc cho hài tử, liền hỏi dịch thừa: "Ở đây có thuốc trị phong hàn không? Nhi tử của ta đang bệnh."
Dịch thừa liếc mắt nhìn sang đứa bé trai gầy gò đang được phụ nhân ôm bên cạnh Lưu thị, hắn vuốt râu cười mỉm: "Đương nhiên là có. Xem các ngươi đã chiếu cố việc làm ăn của ta, thuốc này ta tặng miễn phí, còn biếu thêm mỗi người một chén canh gừng."
"Các ngươi cứ vào đại sảnh nghỉ ngơi, ta sẽ cho người chuẩn bị ngay."
Nghe vậy, đám người Lưu thị vui mừng không xiết, quên hết bao đau xót vì đã chi bạc, không ngớt lời cảm tạ dịch thừa.
Dịch thừa phẩy tay, cho người dẫn họ vào đại sảnh, chẳng bao lâu sau, những bát thuốc nóng hổi và canh gừng cũng được mang lên.
Vừa cầm chén canh gừng, Tống Minh Diên đã nhận ra điều bất thường. Trong canh bị hạ m.ô.n.g hãn dược.
Lục lão phu nhân, từng trải qua biết bao lần trận mạc, sao lại không nhận ra trò nhỏ này, bà bình tĩnh lặng lẽ chạm vào khuỷu tay con dâu cả.
"Canh gừng nóng quá, chờ nguội một chút rồi uống."
Lục Đại phu nhân lập tức hiểu ý, âm thầm ra hiệu cho các chị em dâu. Mọi người đều ngầm hiểu, không ai động vào chén canh gừng kia.
Bên phía Lưu thị thì khác, mấy người đó lập tức bưng chén lên uống hết trong một hơi, chẳng hề e ngại nóng bỏng.
Cả ngày hôm qua chẳng được ăn uống gì, hiện tại dù chỉ là một bát nước lạnh cũng đủ khiến họ cảm thấy thơm ngon.
Uống xong canh gừng, chỉ một lát sau đã có người lần lượt ngã xuống, ngất xỉu không tỉnh, từng người một, cho đến khi cả đám tộc nhân Lục gia đều đổ rạp trên sàn.
Nghe thấy tiếng động, Đặng Lương vừa ngoái lại nhìn thì thấy cảnh tượng đám tộc nhân Lục gia ngã trái ngã phải trong đại sảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-84.html.]
Lòng hắn giật thót, toan xông vào nhưng lại bị Ngô Đạt túm lấy cánh tay: "Chuyện này không phải việc của chúng ta. Muốn sống thì đừng hành động theo cảm tính!"
Thấy vẻ giằng co trong mắt Đặng Lương, hắn tiếp lời: "Ngươi mà c.h.ế.t thì cũng chẳng có ai lo mồ yên mả đẹp cho ngươi đâu."
Có kẻ muốn lấy mạng người Lục gia, nếu chen vào chỉ tổ rước họa vào thân. Giờ điều duy nhất hắn có thể làm là bo bo giữ mình.
Nếu người Lục gia bị g.i.ế.c hết, đó là do số họ không may, còn hắn thì vừa hay không cần phải áp giải phạm nhân qua ngàn dặm khổ sở này.
Ngô Đạt không thể không lạnh lùng suy nghĩ như vậy.
Đặng Lương siết chặt chuôi đao trong tay, ánh mắt sáng rồi lại tắt, nhìn chằm chằm Lục lão phu nhân cùng mấy người chưa ngất đi, trong lòng không rõ đang nghĩ gì.
DTV
Lục lão phu nhân ngồi thẳng lưng trên ghế dài, gom đám trẻ con lại phía sau mình, khí thế uy nghiêm ngời ngời: "Các ngươi đã đến đây rồi, thì xuất hiện đi, sao phải trốn chui trốn nhủi như lũ chuột nhắt!"
Lời vừa dứt, từ bốn phía có 30 tên hắc ý nhân cầm đao kiếm vọt ra.
Lục lão phu nhân vừa nhìn thấy đám hắc ý nhân này xuất hiện, sắc mặt liền tối sầm lại. Những kẻ bẩn thỉu kia quả thật không từ thủ đoạn, quyết chí muốn diệt tận gốc Lục gia! Chúng rõ ràng đang lo sợ một ngày nào đó Lục gia sẽ phục hồi và trả thù.
Hắc y nhân đã được huấn luyện bài bản, không hề lắm lời, vừa hiện thân đã lập tức vung đao lao tới chỗ đám người Lục gia.
Tống Minh Diên thì thầm truyền âm cho lão phu nhân: Nãi nãi, hãy trông chừng đại tôn tử, vết thương trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu bị phát hiện thì năng lực của con cũng không giấu được nữa!
Dứt lời, nàng liền đẩy Lục Bùi Phong về phía Lục lão phu nhân, đồng thời tạo một lớp kết giới bảo vệ xung quanh họ.
Đối mặt với đao kiếm hung hiểm, Tống Minh Diên không chút do dự, tách hai tay linh hoạt, ánh mắt sáng rực.
Được thôi, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng!
Tống Minh Diên không lùi một bước, tay vừa vỗ liền cướp lấy một thanh đao từ tay một tên hắc y nhân, lao vào cuộc chiến như con báo săn mồi giữa bầy sói.
Lục lão phu nhân căng thẳng theo dõi bóng dáng nhanh nhẹn của Tống Minh Diên, tâm trí bà như bị treo lên, đến mức muốn đá đại tôn tử ra giúp nàng nhưng lại nhớ lời dặn của Diên Diên, chân bà nâng lên rồi lại hạ xuống, không biết nên làm gì.
Thấy đại tôn tử toan đứng dậy, bà vội nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nghiêm giọng: "Ngươi không thể đi!"
Lòng lão phu nhân giờ như bánh nướng trên chảo nóng, vừa lo vừa đau, Diên Diên thật là đã đặt cho bà một bài toán khó!