Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-06-27 22:48:08
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Giám là tân khoa trạng nguyên năm ngoái, hiện đang giữ chức tại Hàn Lâm Viện, lẽ ra phải ở kinh thành.

Thẩm Giám nở nụ cười nhẹ nhàng: "Thật xấu hổ, Thẩm mỗ vì một tấu trình không hợp ý bệ hạ nên đã bị cách chức, giáng xuống làm huyện lệnh của Sùng Minh huyện."

Dù bị giáng chức, lời lẽ của Thẩm Giám vẫn ung dung, phong thái điềm đạm.

Sùng Minh huyện thuộc Ung Châu bên cạnh, là nơi hoang vu, heo hút, thậm chí chẳng ai muốn đặt chân đến.

DTV

Lão phu nhân kinh ngạc một thoáng, sau đó im lặng một lát rồi hỏi: "Có phải vì chuyện của Lục gia?"

Thẩm Giám cười nhạt: "Cũng không hoàn toàn là thế, lão phu nhân đừng tự trách. Nghiên Chi chỉ là không đành lòng nhìn các tướng sĩ Bắc Ngụy chịu cảnh thất vọng buồn lòng. Dù không phải vì Lục phủ, Nghiên Chi cũng sẽ làm điều tương tự."

Hắn biết rõ hành động của mình sẽ dẫn tới hậu quả gì, nhưng nếu không làm, sẽ trái với nguyên tắc ban đầu khi làm quan của mình. Dù bị giáng chức, hắn cũng không hối hận.

Văn thần c.h.ế.t vì lời tấu trình, võ tướng tử trận sa trường. Tướng quân còn bị hàm oan, xét nhà, hắn dấn thân một chút thì có đáng gì.

Lục lão phu nhân thở dài, tiếc nuối nói: "Nghiên Chi tài hoa như vậy, đúng ra nên tận dụng tuổi xuân mà thực hiện chí hướng, hoài bão của bản thân. Nay lưu lạc đến huyện Sùng Minh làm một huyện lệnh nho nhỏ, chẳng phải là mai một sao."

Biết rằng Lục gia không đơn độc trong cuộc hành trình đầy gian nan này, trong lòng bà trào dâng bao nhiêu cảm xúc, vừa cảm động trước lòng nghĩa hiệp của Thẩm Giám, vừa tiếc nhân tài.

"Nghèo hay phú đều do mệnh, Nghiên Chi chỉ biết làm tốt công việc trước mắt, bất kể thành hay bại, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được."

"Nghiên Chi có tâm tính rộng rãi, lão thân vô cùng khâm phục."

Thẩm Giám mỉm cười, sau đó nói rõ ý định chuyến viếng thăm: "Chuyến này ta tiện đường qua đây, lão phu nhân chân cẳng không tiện, chi bằng ngồi chung xe ngựa với gia mẫu, có lẽ áp giải quan sai sẽ không dám làm khó một vị tướng quân Bắc Ngụy lừng danh vì nước."

Câu nói cuối cùng, Thẩm Giám cố ý để cho đám quan sai ngoài cửa nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-86.html.]

"Lão thân cảm tạ lòng tốt của Nghiên Chi, nhưng tình thế trước mắt ngươi cũng thấy rồi, chuyến đi này chắc chắn sẽ không yên ổn. Ngươi nếu cùng đi, chỉ e sẽ làm liên lụy đến lệnh đường." Lục lão phu nhân không muốn kéo Thẩm Giám vào cuộc, vì chỉ riêng việc hắn nói đỡ cho Lục gia đã là ân tình lớn, há có thể lại làm liên lụy đến hắn thêm nữa?

"Ngươi cứ đi trước, chúng ta sẽ tái ngộ tại Ung Châu. Nhờ ngươi thay ta gửi lời chào tới lệnh đường."

Thẩm Giám nghĩ đến mẫu thân của mình, quả thực không nên dính líu vào chuyện này. Nếu chỉ có một mình hắn thì không nói, nhưng khi đi cùng người thân, đương nhiên phải đặt an nguy của họ lên trên.

Chỉ là nghĩ đến con đường mà Lục gia phải đi, chắc chắn sẽ còn nguy hiểm hơn hôm nay, trong lòng hắn không khỏi nặng trĩu. Là người hiểu sâu sắc, hắn thoáng suy ngẫm một lát đã mơ hồ đoán ra phần nào sự thật.

Hắn từ biệt Lục lão phu nhân cùng mọi người, rồi dẫn tiểu đồng rời khỏi đại đường.

Tiểu đồng quay đầu nhìn cảnh tượng đầy người bị thương, nhịn không được bèn nói: "Đại nhân, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục gia gặp nguy nan hay sao?"

Lục gia từ lâu đã là biểu tượng của lòng trung nghĩa, thế mà nay có người muốn truy sát tận gốc, diệt trừ hết hy vọng còn lại của gia tộc này. Nghĩ đến đó, lòng Ngôn Thư như thắt lại.

Thẩm Giám khẽ cười: "Không hẳn là thế, chúng ta chỉ là không thể đi cùng họ mà thôi. Nếu sau này vô tình gặp nhau, thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ thì cũng không ai nói gì được."

"Hiện tại Thiếu trang chủ của Quang Kính sơn trang đang ở Thanh Hà huyện, bên cạnh hắn có nhiều cao thủ. Ta sẽ viết một phong thư nhờ người chuyển đến, mời hắn cùng đồng hành."

Ngôn Thư gãi đầu, ngây ngô hỏi: "Nhưng thưa đại nhân, Vân Tiện thiếu chủ xưa nay không muốn dính dáng đến triều đình, liệu hắn có đến không?"

"Chính là phải gãi đúng chỗ ngứa thôi."

"Gãi đúng chỗ ngứa?" Ngôn Thư sáng mắt lên, quả nhiên, Vân Tiện thiếu chủ rất dễ nắm bắt tâm tư, mà đại nhân của hắn thì khéo nhất là dụng mưu! Nếu dùng cách mời mọc khéo léo này, chắc chắn Vân Tiện sẽ đến giúp!

Ngôn Thư nén lại niềm vui trong lòng, nghĩ đến cảnh hiểm nguy vừa qua, lại hỏi: "Đại nhân, vừa rồi vị cô nương kia thật lợi hại, tiểu nhân chưa từng thấy nữ tử nào có võ công giỏi đến thế. Nàng ấy cũng là người trong phủ tướng quân sao? Sao trước đây chưa từng gặp qua?"

Nếu không phải nàng ra tay, ném trúng thanh đao đang bay về phía đại nhân, đầu đại nhân nhà hắn đã phải chịu đòn rồi, vì Thẩm Giám đâu biết võ công.

Thẩm Giám hướng tới xe ngựa đỗ ở hậu viện, chậm rãi đáp: "Gần đây Lục thiếu tướng quân vừa mới đại hôn, chắc hẳn nàng là tân nương vừa vào cửa của thiếu tướng quân."

Loading...