"Tống đại tiểu thư sao?"
Thẩm Giám dừng lại một chút: "Không, là Tống nhị tiểu thư."
Lúc ấy, rèm xe hơi vén lên, một phụ nhân tóc hoa râm, ăn mặc giản dị, vẻ mặt mệt mỏi bệnh tật nhô đầu ra. Thấy bà ấy, hai người lập tức ngừng cuộc trò chuyện và bước nhanh hơn.
"Khụ khụ... A Giám, đã gặp qua Lục lão phu nhân chưa?" Vẻ mặt phụ nhân thoáng vẻ thần sắc bệnh tật, tuy bà ấy đồng tuổi với Lục Đại phu nhân nhưng tóc đã điểm bạc nhiều.
"Nương, sao người lại ra đây đón gió rồi?" Thẩm Giám vội vàng lên xe ngựa, kéo kín màn xe, nhìn phụ nhân với vẻ mặt mệt mỏi, bệnh tình ngày càng nặng.
Hắn nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân vẫn khỏe, bà đã hẹn gặp chúng ta tại Ung Châu. Thanh Hà huyện ở gân đây thôi, chúng ta sẽ ghé tìm đại phu y thuật cao minh Tô Đại Phu, rồi mới tiếp tục hành trình."
Phụ nhân ho khan, gượng cười đáp: "Đã mời qua biết bao đại phu rồi mà chẳng khá hơn, nương đã chấp nhận hiện thực, không cần vì thế mà bận lòng. Uống thuốc mãi như vậy, khổ cho con cũng khổ cho ta."
Thẩm Giám nghe vậy thì không chịu được vẻ ủ rũ của bà ấy, lập tức khẳng định: "Mọi việc khác ta có thể nghe lời nương, nhưng chuyện này nương phải nghe con."
Mạnh thị biết tính con trai khi đã quyết định thì khó lòng lay chuyển, bà ấy đành bất đắc dĩ thở dài: "Được, được, nghe con vậy."
Thẩm Giám liền nhóm lò trên xe để làm ấm thuốc cho Mạnh thị, đồng thời dặn Ngôn Thư mang chút thức ăn và điểm tâm từ xe ngựa tặng cho Lục gia, sau đó mới ra lệnh cho phu xe tiếp tục lên đường.
Còn bên phía Lục gia.
Quan sai và đám người trong trạm dịch đã nhanh chóng thu dọn sạch sẽ đại đường, t.h.i t.h.ể nằm la liệt dưới đất, tất cả đều bị hạ sát chỉ bằng một nhát kiếm.
Trong lòng Ngô Đạt vô cùng kinh hãi, không dám nhìn Tống Minh Diên bằng con mắt thường, vì hiểu rõ sức mình không thể nào so với một người có võ công cao cường đến vậy, hắn trăm triệu lần không dám đắc tội.
Từ nay, Ngô Đạt không còn giữ thái độ khinh thường, mà ngược lại, tỏ rõ lòng kính trọng với Lục gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-87.html.]
Thậm chí, dịch thừa cũng mang bộ mặt tươi cười, cúi người trả lại hơn nửa số bạc đã thu của Lục gia.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, quỳ sụp trước Lục lão phu nhân, run rẩy thỉnh tội: "Lão phu nhân, chúng ta cũng là bị bức ép. Chúng ta chỉ là những kẻ bé nhỏ, nếu không làm theo lời bọn họ, cả trạm dịch khó mà giữ được mạng sống. Mong lão phu nhân thứ lỗi cho chúng ta."
Dịch thừa thực lòng sợ hãi, cảm giác lạnh lẽo như băng buốt sống lưng, đặc biệt là khi ánh mắt của Tống Minh Diên quét qua.
"Ngươi hãy sắp xếp cho chúng ta một bữa cơm đàng hoàng, chuẩn bị chiếc xe lừa ở hậu viện, cùng một ít nguyên liệu nấu ăn và vài chiếc chăn" Lục lão phu nhân nói, bà không định truy cứu trách nhiệm của dịch thừa.
DTV
Dù sao hắn vẫn là quan, nếu g.i.ế.c hắn thì Lục gia lại phải gánh thêm một tội danh nặng nề nữa, không đáng.
Suy cho cùng, dùng một mạng của hắn đổi lấy mấy thứ này, để mọi người trong nhà có thể bớt chút khố cực trong chặng đường tiếp theo là xứng đáng.
Dịch thừa nào dám từ chối, mạng nhỏ có thể giữ được đã là phúc, vì hắn thực ra đã bị coi như đồng phạm của đám hắc y nhân. Hắn cúi lạy Lục lão phu nhân, rồi tức tốc đi chuẩn bị mọi thứ.
Lúc này, Lục lão phu nhân lại kéo Tống Minh Diên, chăm chú nhìn nàng từ đầu đến chân, thấy chỉ có vạt áo ngoài của nàng bị rách vài đường nhỏ, không thương tổn đến da thịt, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà cẩn thận nhìn quanh rồi hạ giọng hỏi: "Diên Diên, nói thật cho nãi nãi biết, tiên nhân mà g.i.ế.c người có phải sẽ tổn hại đến tiên duyên không?"
Nếu quả thực có tổn hại tiên duyên của nàng, lần sau bà sẽ tự mình cầm quải trượng ra trận, không để Diên Diên phải động thủ.
Tống Minh Diên hiểu ngay rằng câu hỏi này liên quan đến niềm hạnh phúc trong tương lai của mình, liền lắc đầu liên tục: "Không tổn hại đâu nãi nãi, đánh kẻ xấu sẽ có thêm công đức, thậm chí còn giúp gia tăng tuổi thọ và tiên thuật nữa."
"Thật không? Ngươi đừng gạt nãi nãi đấy!" Lục lão phu nhân nửa tin nửa ngờ, nhỏ giọng hỏi lại.
Tống Minh Diên nghiêm mặt nói: "Thật mà! Ngài xem, có phải vừa rồi càng đánh ta càng linh hoạt, càng đánh càng mạnh mẽ không? Đó là vì ta đánh kẻ xấu tăng công đức, công đức giúp tăng vũ lực. Cho nên, những chuyện thế này càng nhiều càng tốt!"
Công đức mà Tống Minh Diên nhắc tới chỉ là bịa đặt, nhưng quả thật nàng càng chiến đấu lại càng mạnh hơn.
Thân thể này tựa như một thanh bảo kiếm, càng tôi luyện thì càng hợp với nàng hơn. Nếu trước đây Tống Minh Diên chỉ có thể phát huy một phần mười sức mạnh bản thân, giờ đây đã đạt đến ba phần. Đương nhiên, về mặt linh lực thì vẫn cần thêm thời gian rèn luyện.