Ba mươi tên ảnh vệ một nửa ngã gục tay một nữ nhân danh tiếng rõ! Hơn nữa, những phái vẫn thể đụng đến một góc áo của nhà Lục gia!
Những ngày bất lợi liên tiếp khiến tâm hỏa của Thuận An Đế càng lúc càng bừng lên, lão vung tay ném mạnh bản tấu xuống đất, giọng nặng nề, chứa đầy lửa giận: "Kẻ gọi là phu nhân của Lục Yên Thanh là ai?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng," một thị vệ cung kính thưa,"Lục thiếu phu nhân xuất từ phủ Thái phó, là nhị tiểu thư Tống phu nhân, phu nhân Hứa thị, nhận nuôi."
Thuận An Đế tức giận đập mạnh lên ngự án: "Tống Phan Sơn thật giỏi dạy nữ nhi!"
Hai ngày , trong lúc lâm triều lời đồn đại rằng hoàng cung trộm, nay con gái Tống Phan Sơn khiến việc càng hỏng bét, chức vị Thái phó của Tống Phan Sơn e là khó giữ!
Thuận An đế cố nén cơn giận: "Lập tức giám sát Lục gia, nếu phát hiện bọn họ đào tẩu, lập tức báo cho trẫm! Đồng thời, phái thêm nhân thủ mai phục đường, Trẫm tuyệt đối thấy Lục gia bình an đến Ung Châu!"
Chỉ diệt tận gốc Lục gia mới thể tránh mầm tai họa lâu dài. Bằng , bao nhiêu công sức của lão đều sẽ đổ xuống sông xuống biển!
Nhất định diệt Lục gia!
Thuận An Đế âm trầm : "Móng vuốt của Lục Yên Thanh nhổ tận gốc. Thế lực của e là nhỏ, nếu phát hiện bất thường, thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót!"
"Bằng giá, để bình an đến nơi lưu đày. Với năng lực của Lục Yên Thanh, nếu để sống sót, chắc chắn sẽ trở thành mối nguy cho trẫm. Vì , trừ khử !"
"Ngươi Minh Sơn Thư Viện khống chế Lục Bùi Xuyên. Chỉ cần Lục Bùi Xuyên trong tay, lo Lục Yên Thanh thúc thủ chịu trói."
"Tuân lệnh, Hoàng Thượng!"
Sau khi lĩnh mệnh rời , Thuận An Đế triệu tâm phúc thái giám đến: "Truyền chỉ của trẫm, Tống Thái phó nếu thể khỏe, đến triều cũng thể lên, thì cứ coi như bệnh tình nặng mà cho nghỉ ngơi tại gia nửa năm. Mọi việc tạm thời giao cho Thiếu phó xử lý."
"Bên cạnh đó, truyền thống lĩnh cấm quân cùng tả phụ đô úy yết kiến!"
Tống Minh Diên ngờ rằng hành động nhỏ của vô tình giáng một đòn nặng nề lên gã cha tiện nghi của .
Trong khi cung đình nổi gió, đoàn Lục gia thong dong an nhàn.
Có xe lừa, ai mệt mỏi đều thể lên xe nghỉ ngơi một chút, ăn uống bổ sung sức lực. Lại thêm xe lừa nhanh hơn đoàn bộ hành của Lục nhị lão gia nhiều , mỗi khi tiến lên một đoạn dừng chờ đợi.
Nếu lạnh, chăn ấm đắp kín, lò nhỏ đun canh gừng xua hàn khí. Tình cảnh chẳng giống lưu đày, mà như một chuyến du hành đường dài cả gia đình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-91.html.]
Tuy niềm vui của xây khổ đau của khác chút bất nhân, nhưng đoàn Lục nhị lão gia mệt mỏi đến thở , sự khoái hoạt của bọn họ càng tăng gấp bội.
Tống Minh Diên lợi dụng gian đổi tất cả chăn nệm bên trong thành loại vải mềm mới, bọc lớp vỏ cũ ngoài để khác gì. Trải chăn kín mít, bỏ lò sưởi bên trong, ấm áp gì sánh .
"Đại ca." Tiểu cô nương Lục Tư Ninh từ trong chăn ló đầu , gió lạnh thổi qua khiến đôi má cô bé đỏ bừng.
DTV
Nghe thấy tiếng gọi, Lục Bùi Phong mở mắt, nghiêng đầu nhàn nhạt qua: "Chuyện gì?"
Nhìn cô bé loay hoay định xốc chăn lên, vươn tay kéo chăn giúp cô bé.
Lục Tư Ninh vẻ mặt chờ mong : "Đại ca, đột nhiên nhớ việc quan trọng hỏi ."Lục Bùi Phong chỉ nhàn nhạt một chữ: "Nói."
Hắn Lục Tư Ninh, chỉ thu tay , khép mắt như cũ.
Sự lãnh đạm của giảm nhiệt tình của Lục Tư Ninh, cô bé ngược còn hăng hái hơn, ánh mắt càng lấp lánh khi nghĩ đến chuyện hỏi tiếp theo.
"Đại ca, ngày đó gì với tẩu tẩu?"
"?"
Lục Bùi Phong nhướn mày cô bé.
"Tẩu tẩu , nếu cùng hợp ý, thì tẩu sẽ gả cho cả chúng , coi như chúng là phu quân của tẩu !" Khuôn mặt nhỏ của Lục Tư Ninh rạng rỡ: "Vậy cuối cùng và tẩu tẩu đàm phán thành công ?"
Lục Bùi Phong mặt vô biểu tình Lục Tư Ninh trong hai giây, đó lạnh lùng kéo chăn trùm kín đầu cô bé , coi như chẳng thấy gì.
Lục Tư Ninh "hự hự" cố chui , nhưng ấn góc chăn chặt chừa một kẽ hở.
"Đại ca?"
"Ta kẹt trong chăn , mau cứu Ninh Ninh!"
Không động tĩnh gì, Lục Tư Ninh kêu lên: "Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca, cứu mạng! Ninh Ninh tìm thấy đường ! Sao chăn kín thế, lối thoát nào cả?"
Ba tiểu như sâu lông giãy giụa trong chăn, cùng đưa mắt đại ca, thấy ánh mắt lạnh lùng của , cả ba sợ đế mức đầu dám nhúc nhích.