Ánh mắt Lục Bùi Phong thoáng trầm xuống.
Thấy chần chừ mãi động, Tống Minh Diên liền khẽ thúc giục: "Ngươi mau ăn ..."
Chưa kịp đưa đan dược qua, mắt nàng thấy một bóng tối ập xuống. Đôi môi mềm mại của Lục Bùi Phong lập tức in một vệt ấm áp, ẩm ướt, khiến Tống Minh Diên mở to mắt ngạc nhiên, đầu óc trở nên trống rỗng.
DTV
Chuyện gì đang xảy thế ?
Tống Minh Diên sững sờ, một lúc lâu vẫn kịp phản ứng. Lục Bùi Phong bèn chần chừ tiến tới một chút, nhân lúc nàng ngơ ngác mà khẽ nhấm nháp cánh môi đang hé mở của nàng.
"Được ?"
Hắn rời một chút, môi như còn vương thở ngọt ngào, n.g.ự.c nhấp nhổm theo từng nhịp hít thở nhẹ nhàng.
Trong bóng tối, đôi tai Lục Bùi Phong đỏ ửng như máu, ngay cả thở cũng trở nên gấp gáp.
Tống Minh Diên ngốc nghếch , giọng lắp bắp: "Ta... Ta bảo ngươi uống thuốc mà!"
Hắn đang gì thế ?
Hắn dám...
Nàng đưa tay chạm lên môi , chợt bật trong thầm lặng, hóa tưởng rằng nàng hôn nàng ? là ngốc nghếch!
Lục Bùi Phong ngơ ngác một lúc, lặng lẽ kéo chăn lên che kín , vội vàng mặt , cố gắng giấu nhịp tim đập loạn cùng gương mặt nóng bừng.
Tống Minh Diên bật , ánh mắt ngạc nhiên như thể ý đồ nào đó.
Khi thấy đối phương sượng sùng, nàng mới bình thản đưa viên dược qua, truyền âm : "Này, ăn , ngươi chẳng lẽ còn dỗ cho uống thuốc nữa ?"
Lục Bùi Phong máy móc nhận viên đan dược, ăn xong thì giật tỉnh , vội , chẳng gì thêm.
Sợ phá giấc ngủ của , Tống Minh Diên vùi đầu trong chăn, cố nhịn đến nỗi hai vai khẽ rung.
Ha ha ha, ngây thơ như thế mà cũng dám chủ động hôn nàng ư? là khiến nàng nhịn nổi!
Nàng cố nhịn một lúc lâu, sang thấy Lục Bùi Phong nhắm mắt, tưởng chừng như ngủ, bèn lặng lẽ xốc chăn, nhẹ nhàng xuống giường. Đi ngang qua chỗ Lục Tư Ninh đang ngủ, thấy tiểu cô nương đạp chăn, nàng nhẹ nhàng đắp chăn cho cô bé mới mở cửa bước ngoài.
Vừa thấy nàng rời , Lục Bùi Phong lập tức mở mắt, trong đáy mắt chút nào mang vẻ mỏi mệt. Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn tôn trọng sự riêng tư của nàng, lựa chọn đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-97.html.]
Trong viện yên ắng lạ thường, bên ngoài lều chỉ vài tên quan sai canh đêm mơ màng ngủ gật, hề phát hiện Tống Minh Diên rời khỏi phòng.
Nàng liếc bọn họ, ảnh uyển chuyển nhảy lên tường, vượt khỏi trạm dịch.
Đêm nay, nàng quyết định thực hiện một chuyện ý nghĩa.
Tìm một góc vắng lặng nơi hậu sơn của trạm dịch, nàng phong tỏa gian xung quanh, lấy Tẩy Tủy Đan uống , xuống vận khí điều tức.
Cơn đau từ gân mạch giãn nở dần lan khắp .
Nửa khắc , tạp chất trong cơ thể bài tiết ngoài, ngưng kết thành một lớp dơ bẩn màu đen bám da.
Tống Minh Diên lập tức chặn khứu giác, đợi dược hiệu hấp thu xong xuôi, mới phất tay lấy một chiếc bồn tắm, rót đầy nước ấm bước tắm sạch sẽ.
Hiện giờ, quá trình tẩy gân phạt tủy kết thúc, Tống Minh Diên cảm thấy thể nhẹ nhàng khoan khoái, làn da trở nên sạch sẽ thông thoáng, thực sự là nhẹ như yến.
Không chỉ , tu vi nàng cũng tiến thêm một bậc nhỏ, dựa theo cấp bậc mà tính, giờ đây nàng đạt tới sơ linh cảnh nhị cấp.
Tuy nhiên, Tống Minh Diên quên mục đích chính của chuyến đêm nay - dẫn linh cho nguyên Tống Minh Diên.
Thay y phục sạch sẽ, nàng giải trừ phong tỏa, thử lấy từ Lưu Li Điện Linh Bảo Các chiếc đèn trường minh vật dẫn.
Có lẽ do linh lực tăng lên, việc lấy đèn trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Đèn trường minh vốn tác dụng dẫn hồn, đây là chiếc đèn nàng tìm thấy khi phụ mất tích, nhưng từng đốt lên nào.
Lần , nàng lấy tro tàn vật cũ của nguyên dầu đốt. Chỉ trong chốc lát, ngọn đèn bừng sáng.
Chiếc đèn tinh xảo với hai tầng kết cấu toả ánh sáng yếu ớt, khi tỏ khi mờ, như thể chỉ cần khẽ động là sẽ vụt tắt.
Đặt đèn lên lớp tuyết trắng, Tống Minh Diên lấy cành gỗ, cẩn thận vẽ một trận pháp dẫn linh phức tạp.
Pháp trận thành, ánh sáng yếu ớt của linh đăng chợt mạnh mẽ hơn hẳn.
Chẳng bao lâu , những điểm sáng nhỏ li ti từ bốn phía hội tụ về đèn trường minh, tựa như hàng trăm con đom đóm tụ trong đêm tuyết yên tĩnh, đẽ đến kinh tâm động phách.
Chỉ một lúc, những điểm sáng hợp thành bảy tia lưu quang, nhập đèn trường minh, từ đó hiện lên một con linh điệp bán trong suốt, chấp chới đôi cánh.
Thành công !
Nỗi lòng Tống Minh Diên bỗng chốc nhẹ nhõm. Đây là đầu tiên nàng dẫn linh thành công.