Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 12: Thích khách đến
Cập nhật lúc: 2025-08-22 03:37:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Lang xuất võ tướng, Tống Thập Thất cũng theo cha học võ, tuổi trẻ ngạo khí, lấy việc trừ bạo giúp kẻ yếu nhiệm vụ.
Tống Lang chỉ một bảo bối con trai, mới mười mấy tuổi, lo sách chữ, trừ bạo an dân, ông tức?
“Vương phi, ngàn vạn đừng chuyện đêm qua cho cha . Dù đánh gãy chân, ông cũng sẽ nhốt .”
Ôn Nhuyễn : “Ngươi theo dõi đạo tặc gì? Nếu chúng võ nghệ cao cường, các ngươi đánh thì ?”
Không khí bớt căng thẳng, Tống Thập Thất nhún vai: “Đánh thì chạy. Hơn nữa, bọn chúng ngõ tối, bọn ngu mà theo . Nếu chúng mai phục c.ắ.t c.ổ thì ? đêm qua, khi chúng ngõ, bọn chặn đầu và cuối ngõ cả buổi, chẳng thấy ai, chắc phát hiện.”
Ôn Nhuyễn dần thu nụ , nhíu mày: “Trước đây Tắc Châu cũng loạn thế ?”
Tống Thập Thất lắc đầu: “Không hẳn. Khi tiết độ sứ tạo phản, Tắc Châu quản nghiêm, buổi tối chẳng ai dám ngoài. Nếu loạn, thì là khi bình loạn, nhưng chỉ là đám trộm cắp. Gần đây thấy kỳ lạ.”
“Kỳ lạ thế nào?”
“Ta điều tra, gõ mõ canh đêm buổi tối thấy lướt qua mắt, dọa họ sợ. Đêm qua, những kẻ bọn thấy, từ cách tiếng động, chắc chắn là cao thủ võ.”
Ôn Nhuyễn trầm mặt, nghiêm giọng: “Thập Thất, gần đây ngươi đừng tuần đêm nữa, dễ xảy chuyện.”
Thập Thất “À” một tiếng, nhưng ngay đó hiểu , kinh ngạc: “Ý vương phi là, những kẻ đó ám hại Kiêu Vương?”
Ôn Nhuyễn kinh ngạc .
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Tống Thập Thất sờ đầu, ngượng: “Người nhà thường , nếu dùng sự thông minh học hành, chắc chắn đỗ Trạng Nguyên.”
Ôn Nhuyễn bật . Tống Thập Thất quả thật thông minh.
“Ngươi theo gặp cha ngươi…” Thấy Tống Thập Thất lắc đầu phản đối, Ôn Nhuyễn bất đắc dĩ : “Ta đảm bảo cha ngươi đánh gãy chân, cũng nhốt ngươi.”
Tống Thập Thất gật đầu, theo Ôn Nhuyễn . Bỗng nghĩ, vị Kiêu Vương phi chỉ lớn hơn vài tuổi, nhưng chuyện, cảm giác nàng lớn hơn nhiều?
Cơn bão sắp đến, Phương Trường Đình cảm nhận .
Trong cơn hôn mê, thính giác nhạy bén hơn. Hắn âm thanh bên ngoài, nhận hôm nay lính canh tăng lên nhiều, tuần tra cũng đông hơn. Kinh nghiệm chinh chiến bao năm mách bảo, phủ tri châu sắp biến.
Biến cố , cần đoán cũng nhắm . vẫn hôn mê, sống c.h.ế.t dựa khác.
Mà , hôm nay mà mãi về?
Hắn giờ, nhưng từ bữa sáng đến giờ, ăn ba , chắc qua hơn hai canh giờ.
Phương Trường Đình đợi mãi, thấy Ôn Nhuyễn trở , đến khi ý chí chống nổi, chìm hôn mê.
Khi tỉnh , chẳng bao lâu trôi qua, nhưng rõ ràng trong phòng thiếu mùi hương ấm áp của Ôn Nhuyễn. Hắn sững sờ, điều chứng tỏ nàng từng về.
Tiếng bước chân nhẹ mà gấp vang lên ngoài phòng. Phương Trường Đình nhận ngay, đó là tiếng bước chân của Ôn Nhuyễn.
Hắn lạnh trong lòng. Nữ nhân cuối cùng cũng chịu về!
Cửa phòng mở, lạnh tràn . Ôn Nhuyễn vội đóng cửa, đặt vật trong tay lên bàn, phát âm thanh giòn tan. Rồi nàng run rẩy đến chậu than, vươn đôi tay đông đỏ sưởi ấm.
Nghe âm thanh giòn tan, Phương Trường Đình sững sờ.
Với kinh nghiệm tiếp xúc binh khí bao năm, đoán nàng mang về một thanh đao, tiếng chạm bàn nhẹ, chắc là thanh đao nhỏ, đao lớn.
vấn đề nàng mang đao gì, mà là – nàng cầm đao định gì?
Sưởi ấm xong, Ôn Nhuyễn cởi áo choàng, treo lên giá, , qua tấm bình phong mờ về giường lớn.
Nàng nặng nề bước tới, vị trí cũ, thở dài: “Hôm nay tiểu Thập Thất , Tắc Châu xuất hiện nhiều cao thủ.”
Phương Trường Đình nhíu mày. Vậy nàng lâu như thế, là ở cùng tên tiểu tử đó ?
“Ta tìm Tống tri châu, ông trong bắt, một kẻ khai rằng ám sát thất bại, kẻ bỏ tiền lớn mua mạng ngươi. Nhiều thích khách nhận việc, chắc chắn những cao thủ gần đây ở Tắc Châu đều nhắm ngươi.”
Phương Trường Đình trầm ngâm. Vậy thanh đao nàng mang về, là để bảo vệ ?
với thể nhỏ bé của nàng, bảo vệ gì? Nếu thích khách đến, nàng nên tìm chỗ trốn, đừng để mất mạng.
Đêm đến, Ôn Nhuyễn dời bình phong, trải chăn đệm đất tầng tầng lớp lớp, đến khi thoải mái mới thôi. Nàng đặt thanh đao bên đệm, xuống.
Nghe động tĩnh, Phương Trường Đình suýt nghiến răng. Nàng thà ngủ đất, cũng ngủ cùng giường với ? Thật sự ghét bỏ đến ?
Nếu mở mắt , sẽ trừng nàng cả đêm.
Đêm khuya, gió lạnh thấu xương, tiếng gió như ngựa hí kéo dài. Dù hôn mê, Phương Trường Đình vẫn đề cao cảnh giác, tai khẽ động, ý thức bỗng tỉnh táo.
Nghe tiếng thở đều đặn gần kề, tức giận. Nàng bảo vệ , giờ nguy hiểm đến nơi, ngủ say như lợn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-12-thich-khach-den.html.]
Ngoài phòng vang lên tiếng hét: “Có thích khách!” Ôn Nhuyễn giật tỉnh giấc, bật dậy, ôm thanh đao lòng, chắn giường.
Tỉnh hẳn, qua cửa sổ giấy, nàng thấy ánh lửa nhảy nhót, giọng run run tự an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, ngoài cao thủ bảo vệ, thích khách !”
Phương Trường Đình: …
Nàng tự an ủi ?
Mà cầm đao phòng , tháo vỏ ?
Tiếng binh khí giao tranh vang lên ngoài phòng, kèm theo giọng Thạch giáo úy: “Bảo vệ điện hạ, đừng để tặc tử phòng!”
Ôn Nhuyễn nhận tháo vỏ đao, vội vàng tháo, đôi tay run rẩy cầm đao chắn giường.
Đây là đầu nàng cầm đao, lòng hoảng loạn.
Run rẩy nắm đao, tiếng binh khí va chạm ngoài , nàng vẫn cố tự trấn an.
“Ta vẫn sợ, nếu thích khách , còn bảo vệ nổi , bảo vệ ngươi?”
Giọng run rẩy lọt tai Phương Trường Đình, im lặng.
Biết bảo vệ nổi , còn đó gì?
chẳng hiểu , khẽ rung động.
“ nếu ngươi sống , ai giúp xoay ?” Giọng Ôn Nhuyễn nghẹn ngào.
Phương Trường Đình chùng lòng. Hóa nàng vì tư tâm!
Hắn rung động, rung động cái quỷ!
Hồi lâu, tiếng “Rút lui” vang lên ngoài phòng, Ôn Nhuyễn mới thả lỏng. Thạch giáo úy gõ cửa: “Vương phi, kẻ trộm , Tống tri châu phái đuổi bắt.”
Ôn Nhuyễn thở phào, tay mềm nhũn, thanh đao rơi xuống đệm, hít sâu, giọng vẫn run: “Không lơ là cảnh giác.”
“Tối nay kẻ trộm sẽ đến nữa, vương phi yên tâm ngủ.”
“Ừ.”
Phương Trường Đình Thạch giáo úy, thấy buồn . Dù , Ôn Nhuyễn cũng ngủ ngon lành.
trầm tư. Đêm nay kẻ đến chỉ là dò đường, kẻ thật sự còn ở phía .
Vì kẻ xâm nhập, ánh lửa ngoài phòng sáng rực. Ôn Nhuyễn đệm, tựa giường, ánh lửa, lẩm bẩm như với Phương Trường Đình: “Ngươi rốt cuộc khi nào tỉnh ?”
Giọng đầy ủy khuất.
Phương Trường Đình im lặng, mắt nhắm chặt, tâm tư xoay chuyển.
Hắn cũng tỉnh, !
Khi Ôn Nhuyễn thở dài, lưng vang lên tiếng “cốc” nhỏ.
Nàng tưởng nhầm, nhưng một tiếng “cốc”.
Quay , mặt lộ vẻ mừng rỡ, nhưng thấy đôi mắt Phương Trường Đình vẫn nhắm, niềm vui hóa thất vọng.
Nàng thở dài: “Chắc là mong quá, sinh ảo giác…”
Chưa dứt lời, một tiếng “cốc” nhỏ. Nàng thấy chăn khẽ động, vội xốc lên, thấy tay Phương Trường Đình run rẩy nâng lên, gõ xuống giường.
Kích động, nàng nắm tay , hét ngoài: “Mau gọi Triệu thái y!”
Đêm đó hề yên bình. Đầu tiên là thích khách đột kích, là tin Kiêu Vương dấu hiệu tỉnh .
Triệu thái y xem mạch, mặt lộ vẻ vui: “Khởi bẩm vương phi, nếu gì bất ngờ, điện hạ sẽ sớm tỉnh .”
Ôn Nhuyễn thở phào, trái tim treo lơ lửng cuối cùng hạ xuống.
“Vương gia ý thức, lẽ âm thanh. Vương phi nên chuyện nhiều với ngài, thể tỉnh nhanh hơn.”
Phương Trường Đình: …
Nếu là đây, thật sự tin lời lão già !
Hắn cảm nhận tay chút sức, dùng hết lực gõ giường, mong Ôn Nhuyễn thấy.
Nghe Triệu thái y , Ôn Nhuyễn khẽ liếc giường.
Nếu ý thức, cẩn thận, để ấn tượng với Kiêu Vương!