Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 22: Tâm tư Kiêu Vương
Cập nhật lúc: 2025-08-22 04:04:33
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó, tại Kim Đô.
Kim Đô ở phía nam, năm hầu như tuyết, nhưng năm nay lạnh bất thường, dù chỉ vài trận tuyết nhỏ, như Tắc Châu tuyết lớn ngừng.
Đêm nay tuyết, trời lấp ló vài ngôi . Tựa như phát hiện điều gì, suốt đêm chạy đến Cảnh Vương phủ.
Một nam nhân bốn mươi tuổi, nhưng trông như hai mươi mấy, tướng mạo đoan chính, khóe mắt nốt ruồi phong lưu, toát lên vài phần tà khí. Hắn mặc trường bào đen, trong thư phòng Cảnh Vương phủ.
Hắn nghiêm mặt: “Ban đầu bói cho điện hạ, điện hạ mệnh đế vương. hôm nay xuất hiện biến .”
Cảnh Vương biến sắc: “Biến gì?!”
“Biến là một , đối kẻ khác là phúc tinh, nhưng với điện hạ là tai tinh.”
Cảnh Vương ánh mắt lóe sát khí: “Người là ai?”
Nam tử lắc đầu: “Tính , nhưng chắc chắn xuất hiện, đang đổi mệnh cục của điện hạ.”
Tắc Châu.
Gần đây, Kiêu Vương lời, phối hợp. Một ngày bốn thuốc, đúng giờ uống, kêu đắng, thỉnh thoảng còn vài lời săn sóc. Ôn Nhuyễn hài lòng.
Ngày thứ hai nhiễm phong hàn, thể rõ ràng lên, chỉ tối vẫn ho khan nhẹ. Nên Ôn Nhuyễn đặt lò nhỏ bên giường, lò luôn ấm một bình đường phèn tuyết lê.
Kiêu Vương vẫn điểm phối hợp. Rõ ràng ngủ cùng giường, nhưng sáng tỉnh dậy, sập mỹ nhân cứng nhắc.
Hắn sợ ho khan ảnh hưởng nàng, nên đó ngủ.
Sập mỹ nhân cứng cỡ nào, lạnh , so với giường ấm áp thế nào, Ôn Nhuyễn ngủ một tháng rõ nhất.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Hắn ngủ sập mỹ nhân, chỉ tùy tiện lấy một chăn. May mà sập lót vải bông, mới phong hàn nặng thêm.
Lo vì chuyển chỗ mà bệnh nặng hơn, Ôn Nhuyễn nàng sẽ ngủ sập, để lo quấy rầy.
Kiêu Vương bác bỏ ngay. tối, nàng ôm chăn sập, mang vẻ “ , điện hạ dưỡng bệnh là ”, thu dọn sập.
Phương Trường Đình: …
Hai đêm nay, lo ho khan đánh thức nàng, nghẹn đến đỏ mặt, suýt nghẹn chết, nên mới ngủ sập.
Ôn Nhuyễn kiên quyết ngủ sập, thương lượng, khiến gì.
Thôi, tạm thỏa hiệp. Nếu , đợi nàng ngủ sập, sáng sớm .
“Bổn vương đáp ứng nàng, tối đổi chỗ.”
Ôn Nhuyễn nhíu mày: “ ngài nghẹn ho cũng .”
Hắn lắc đầu: “Không đành lòng.”
Được hứa hẹn, Ôn Nhuyễn thở phào, nhe răng : “Điện hạ đừng lăn lộn, đừng nghĩ tối ngoài sáng về.”
Phương Trường Đình: …
Hắn đúng là ý . thấy vẻ mặt nàng, bỏ qua.
Tối, giường, đổi chỗ.
Tĩnh dưỡng năm ngày, trừ ho khan buổi tối, phong hàn khỏi. Hắn lên chút cân, sắc mặt hồng hào, còn như bệnh nặng, mà như tĩnh dưỡng cẩn thận.
Tống tri châu và Thạch giáo úy thấy , thầm kinh ngạc. Tống Lang Thạch giáo úy già nhiều vì lao tâm lao lực, vỗ vai đồng tình: “Chắc là khác biệt giữa thê tử bên cạnh và .”
Thạch giáo úy đồng tình đột ngột: …
Dù cùng lao tâm lao lực, Tống Lang vẫn thần thanh khí sảng, ai nghĩ ngoài ba mươi.
Thạch giáo úy bỗng phiền muộn.
Ngoài tuyết lớn ngừng, ngày tháng Ôn Nhuyễn dần trôi êm đềm.
Lúc , nàng đang đo cho Kiêu Vương để may y phục.
“Phiền điện hạ giơ tay.”
Phương Trường Đình phối hợp, dang tay. Ôn Nhuyễn kéo thước dây, đo lưng, chuyển , đo ngực, vòng eo.
Tay nàng luồn qua eo , dường như nhận hành động như ôm .
Phương Trường Đình hít nửa , cảm nhận hương thơm nồng hơn, phản cảm, mà còn … gây nghiện.
Đo xong, Ôn Nhuyễn buông tay, hương thơm quanh quẩn cũng nhạt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-22-tam-tu-kieu-vuong.html.]
Nàng hỏi Nguyệt Thanh: “Nhớ hết ?”
“Hồi vương phi, đo xong .”
Ôn Nhuyễn ngẩng đầu, nhạt: “Điện hạ thích màu gì?”
Tâm đen tối, sở thích cũng đổi. Định màu đen, nhưng nhớ trong tủ, áo đen luôn để nguyên, Ôn Nhuyễn thích mặc áo trắng.
Hắn đổi lời: “Màu trắng.”
Ôn Nhuyễn rạng rỡ: “Màu trắng hợp khí chất, điện hạ mặc .”
Hắn bình tĩnh: “Nàng vui là .”
Ôn Nhuyễn cuốn thước, thầm nghĩ Kiêu Vương miệng ngọt, dễ khiến vui. Nếu rời cung từ nhỏ, chắc chắn là nam tử Kim Đô yêu thích nhất.
Đang nghĩ, bên ngoài báo: “Vương phi, Tống tiểu công tử cầu kiến.”
Ôn Nhuyễn ngẩn , : “Bảo Tống tiểu công tử đợi chút.”
Nghe “Tống tiểu công tử”, mặt Phương Trường Đình trầm xuống, nhưng khi Ôn Nhuyễn ngẩng lên, trở vẻ ôn hòa.
“Tống tiểu công tử, con Tống Lang?”
Ôn Nhuyễn gật đầu, : “Tống tiểu công tử mới mười ba, nam sinh nữ tướng, đáng yêu. Trước đùa bảo xem mặc nữ trang, lẽ tưởng thật, nên đến vì chuyện . Thiếp gặp.”
“Nàng Tống tiểu công tử nam sinh nữ tướng, bổn vương cũng xem.” Kiếp lẽ gặp, nhưng nhớ rõ một quan trọng.
Ôn Nhuyễn ngẩn , Nguyệt Thanh, ánh mắt khó hiểu.
Nàng khó hiểu, Nguyệt Thanh càng khó hiểu.
Kiêu Vương nên quan tâm quốc sự, chú ý chuyện nam sinh nữ tướng?
Tống Thập Thất đáp ứng Ôn Nhuyễn mặc nữ trang. Kiêu Vương tỉnh hơn nửa tháng, nàng nhắc. Thập Thất bất an, nhân dịp học đường hoãn khai giảng vì tuyết lớn, chạy đến cầu kiến.
Ôn Nhuyễn tính tình , giọng ôn hòa, nên Thập Thất thấy nàng dễ gần. …
Hắn cảm thấy gò bó hơn cả ở học đường!
Hắn cẩn thận Kiêu Vương bên Ôn Nhuyễn. Kiêu Vương nhạt, nhưng nụ chạm đáy mắt, khiến Thập Thất khiếp sợ.
Thân phận, địa vị, và uy áp từ Kiêu Vương, dù là bệnh, vẫn khiến Thập Thất sợ hãi.
“Ngươi là con Tống tri châu?” Phương Trường Đình kín đáo đánh giá Tống Thập Thất.
Chỉ là một đứa trẻ đủ uy hiếp.
Hắn cùng để xem thiếu niên “” trong miệng Ôn Nhuyễn, chủ yếu là yên tâm.
Hắn chiếm tâm nàng, để nam nhân khác cơ hội. Không tự tin, nhưng với dáng vẻ hiện tại, dùng nam sắc thực tế.
Trước đây, nghĩ dung mạo chỉ là cái xác. Đẹp chẳng khác biệt. giờ, đầu cảm thấy bất lực vì “dung mạo đủ để chiếm tâm nữ nhân”.
“Tống Lang đúng là phụ .” Tống Thập Thất dám thẳng.
Phương Trường Đình gật đầu, với Ôn Nhuyễn: “Nghe nàng , đùa với ngươi. Chắc vì chuyện mà đến?”
Tống Thập Thất gật đầu, cẩn thận Ôn Nhuyễn: “Vương phi… khi nào chuẩn ?”
“Là đùa thôi, đừng tưởng thật.” Ôn Nhuyễn thấy đôi mắt to ủy khuất của Thập Thất, giọng bất giác mềm mại.
Nghe giọng nàng, Phương Trường Đình nhíu mày, Thập Thất. Sao nhận dùng vẻ đáng thương để thu hút Ôn Nhuyễn?
Hắn oan cho Thập Thất. Cậu cố ý, chỉ sợ Kiêu Vương bên cạnh.
“Thật sự đùa?” Tống Thập Thất tin.
Ôn Nhuyễn gật đầu: “Thật. À, lát với mẫu ngươi, bà chuyện nữ trang thì hưng phấn, còn cầm vải hồng đào may đồ. Ngươi cẩn thận.”
Tống Thập Thất: …
là ruột của !
Biết mặc nữ trang, Thập Thất mừng, nhưng sợ Kiêu Vương, dám ở lâu, vội cáo lui.
Thập Thất , Ôn Nhuyễn tươi: “Cậu sợ điện hạ, như học sinh gặp thầy.”
Phương Trường Đình nhàn nhạt: “Tuổi nhỏ, nuông chiều, thiếu rèn luyện.”
Chẳng đáng sợ.