Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 27: Gặp Cố Nhân

Cập nhật lúc: 2025-08-22 04:36:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Băng qua gió tuyết, Kiêu Vương, với cơ thể hồi phục ba thành, bước chân vững chãi và nhanh nhẹn. Hạ nhân cầm ô phía gần như theo kịp .

Đến sảnh chính, tới cửa, tiếng của Ôn Nhuyễn, xen lẫn giọng nam ôn nhuận: “ là lâu gặp.”

Ôn Nhuyễn đáp: “Thiếp thật ngờ gặp Phó gia ca ca ở Tắc Châu.”

Nghe tiếng “Phó gia ca ca” đầy ý , sắc mặt Kiêu Vương tối sầm. Hắn hiệu cho hạ nhân gõ cửa.

Hạ nhân hiểu ý, gõ cửa, : “Vương phi, điện hạ đến.”

Nghe Kiêu Vương đến, Ôn Nhuyễn ngẩn , dậy, về phía cửa.

Cửa mở, một bạch y cẩm bào, áo choàng đen tuyền, Kiêu Vương bước . Áo choàng đen dính tuyết, trắng đen tương phản, nổi bật phong thái. Thấy mang theo phong sương, Ôn Nhuyễn vội tiến lên, phủi tuyết áo, dặn: “Điện hạ, đừng để lạnh.”

Kiêu Vương đổi sắc mặt ngay khi bước , mỉm ôn hòa: “Không , chỉ là chút gió tuyết.”

ngoài, Ôn Nhuyễn thêm rằng tuyết rơi cả tháng, chẳng thể xem là “chút gió tuyết”.

Nhớ khác, nàng , giới thiệu nam tử bạch y trong phòng: “Đây là Phó Cẩn Ngọc, con trai thứ của Hộ bộ Thị lang Phó đại nhân.”

Phó Cẩn Ngọc, tuấn tú như dòng suối trong núi, khí chất ôn nhã, bạch y cẩm bào rộng tay áo tôn lên vẻ tiên nhân. Hắn bước tới, chắp tay: “Hạ quan, Hàn Lâm viện Biên tu Phó Cẩn Ngọc, bái kiến Kiêu Vương điện hạ.”

Nghe tên Phó Cẩn Ngọc, Phương Trường Đình thoáng kinh ngạc, : “Thì là thiếu niên Trạng nguyên danh chấn Kim Đô, Phó đại nhân. Nghe đồn ngài từ nhỏ học thức uyên thâm, thông thiên văn, hiểu địa lý, là nhất tài tử Đại Khải. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm.”

Phó Cẩn Ngọc nhạt nhẽo: “Không dám nhận, chỉ là lời đồn phóng đại.”

Phương Trường Đình , khách sáo: “Đừng nữa, mời .”

Hắn chủ vị, Ôn Nhuyễn bên cạnh. Liếc nàng một cái, ánh mắt chuyển sang Phó Cẩn Ngọc, tò mò hỏi: “Bổn vương hiếu kỳ, cẩn ngọc công tử danh chấn Kim Đô, quen vương phi?”

Phó Cẩn Ngọc mỉm : “Gia phụ là bạn của Văn Đức Bá, mẫu là khuê mật của đại phu nhân Bá tước phủ. Hạ quan từng đến phủ khi còn nhỏ, nên quen vương phi.”

Tay Phương Trường Đình trong tay áo siết chặt, tâm tư trầm xuống.

Một nam tử xuất chúng như , là thanh mai trúc mã, liệu Ôn Nhuyễn khi xuất giá từng động lòng? Hắn luôn cẩn trọng đề phòng những nam nhân khác, nhưng quên mất nếu nàng trong lòng, việc khiến nàng một lòng theo sẽ khó khăn hơn.

Huống chi, đối thủ là Phó Cẩn Ngọc.

Kiếp , Phó Cẩn Ngọc. Sau khi Cảnh Vương đăng cơ, Phó Cẩn Ngọc từ quan, mai danh ẩn tích. “Không Phó đại nhân đến Tắc Châu việc gì?”

“Vì công vụ, đường hồi Kim Đô phục mệnh, vương phi ở Tắc Châu, đúng dịp sinh nhật vương phi, nên ghé bái phỏng.”

“Sinh nhật?” Phương Trường Đình Ôn Nhuyễn.

Nàng : “Phó đại nhân nhắc, cũng quên mất.”

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

Phương Trường Đình rũ mắt, trầm ngâm, Phó Cẩn Ngọc, ý tứ sâu xa: “Xem hai tình cảm thắm thiết.”

Phó Cẩn Ngọc khẽ động ánh mắt, dường như nhận điều gì, đáp: “Hạ quan một ấu , nhưng mất sớm từ nhỏ, nên xem vương phi như .”

Thân ? Lừa ai chứ!

Kiêu Vương nhạt, nhưng trong lòng chẳng tin. Ôn Nhuyễn còn thêm : “Phó đại nhân từ nhỏ xem như .”

“Vậy tiếp đãi Phó đại nhân thật .”

Phó Cẩn Ngọc lắc đầu: “Đa tạ điện hạ, nhưng hạ quan gấp rút hồi kinh. Lần tặng lễ sinh nhật xong, nghỉ ngơi một ngày, mai sẽ .”

“Vậy giữ Phó đại nhân. Khi trở về Kim Đô, bổn vương sẽ thiết yến khoản đãi.”

Ôn Nhuyễn bên, cảm thấy khí hòa hợp nhưng gì đó kỳ lạ. Phó Cẩn Ngọc ở lâu, tìm chỗ nghỉ, để lễ sinh nhật – vài quyển du ký giản dị từ Lâm An.

Tiễn Phó Cẩn Ngọc, nụ mặt Kiêu Vương nhạt . Đứng hành lang, liếc du ký trong tay Ôn Nhuyễn, hỏi: “Có khách đến, báo cho bổn vương?”

Ôn Nhuyễn thích du ký, điều . Nàng đáp: “Thiếp cũng , tin mới .”

“Sao đợi bổn vương đến cùng tiếp khách?”

Ôn Nhuyễn nhận điều gì, ngẩng lên . Thấy sắc mặt nhạt, còn nụ ban nãy, nàng dè dặt hỏi: “Điện hạ… giận ?”

Phương Trường Đình bình thản: “Không .”

Rồi xoay : “Về thôi.”

Ôn Nhuyễn rụt cổ. Còn giận? Mặt trầm xuống!

Trên đường về sân, cả hai im lặng. Ôn Nhuyễn nghĩ mãi, đoán rằng giận vì Phó Cẩn Ngọc. Vào phòng, nhân lúc cởi áo choàng, nàng hiệu cho hạ nhân lui .

Khi cửa đóng , nàng đến gần, nhận áo choàng, phủi tuyết, treo lên giá than. Rồi cởi áo choàng của , treo lên, hỏi: “Điện hạ nghỉ ngơi?”

Phương Trường Đình mặt trầm, gật đầu.

“Vậy bồi ngài ngủ một lát.” Nàng cởi áo ngoài cho , cởi áo , trèo lên giường, chui chăn.

Thấy còn cạnh giường, nàng nghi hoặc: “Điện hạ định nghỉ? Sao lên giường?”

Phương Trường Đình: …

Nàng vẫy lui hạ nhân chỉ để ngủ tiếp?! Những lời ngọt ngào thường ngày , chẳng lẽ nàng thấy đang vui?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-27-gap-co-nhan.html.]

Chẳng lẽ nỗ lực của đều vô ích, trái tim nàng vẫn động? Hắn xuống, lưng về phía nàng, áo bào trắng giá, nhớ đến Phó Cẩn Ngọc cũng mặc bạch y, sắc mặt càng đen.

Khó trách nàng thích màu trắng!

lúc , Ôn Nhuyễn từ phía áp sát, ôm lấy eo . “Không ngủ? Nàng gì?” Hắn bực bội, định gỡ tay nàng.

Ôn Nhuyễn ôm chặt hơn. “Thiếp thường ôm điện hạ khi ngủ.”

Hắn đành để nàng ôm. Vừa nhắm mắt, nàng : “Vừa vui mừng vì cố nhân đến, quên báo cho điện hạ, là của .”

Phó Cẩn Ngọc đối với Ôn Nhuyễn như trưởng. Kiếp và kiếp , gần ba năm nàng tin tức của . Khi tin mã tặc giết, nàng gần như sụp đổ. Gặp ở Tắc Châu, nàng vui mừng khôn xiết, quên mất bận tâm đến Kiêu Vương.

huyết thống, nàng xem như , nhưng ngoài thể hiểu lầm. Kiêu Vương ghen cũng là hợp lý.

Nàng nhẹ giọng: “Dù Bá tước phủ là huyết thống, nhưng chỉ ở Phó gia trưởng, mới cảm nhận tình .”

Kiêu Vương hừ lạnh, đáp.

Ôn Nhuyễn thở dài, tiếp tục: “Năm sáu tuổi, mẫu qua đời. Người khác và phụ chỉ thương ba tuổi, bỏ quên . Dù tỏ hiểu chuyện, trong lòng vẫn tủi . Ngày mẫu hạ táng, trốn , xem họ bao giờ mới phát hiện.”

Phương Trường Đình khựng . Khi mẫu phi mất, cũng từng , chợt đồng cảm. Hắn xoay , nàng thuận thế nép lòng .

“Sau đó thì ? Họ bao lâu mới tìm nàng?” Giọng dịu .

“Có lẽ bận rộn, đến tối vẫn ai tìm. Đêm lạnh lẽo, hoảng sợ. Người phát hiện mất tích , mà là Phó gia trưởng. Hắn cùng tuổi , nhưng mất sớm, nên chuyển tình yêu thương sang , ở bên cả đêm trong căn phòng bỏ hoang.”

Lúc đó, Ôn Nhuyễn chỉ là cô bé sáu tuổi, Phó Cẩn Ngọc mười lăm, khái niệm nam nữ, càng thể nảy sinh tình cảm.

Nghe xong, Phương Trường Đình hiểu nàng đang giải thích. Hắn hỏi: “Nàng đối Phó Cẩn Ngọc, thật chỉ là tình ?”

Ôn Nhuyễn nghiêm túc: “Tự nhiên! Thiếp là thê tử của điện hạ, thể tình cảm đại nghịch bất đạo với khác?”

“Thật ?”

“Điện hạ còn nghi ngờ, sẽ giận đấy!” Nàng sốt ruột, sợ hiểu lầm tan biến tình cảm phu thê.

Thấy nàng như , tin hơn nửa, tâm trạng vui vẻ, ôm nàng lòng, : “Là bổn vương nhỏ nhen, hiểu lầm nàng.”

Ôn Nhuyễn cọ lòng , nũng: “Hiểu lầm, giải thích rõ là .”

Cả hai thầm thở phào. Dù ý định ngủ, tâm trạng thoải mái, họ dần chìm giấc ngủ.

Buổi chiều, khi tỉnh dậy, Phương Trường Đình lấy từ tủ chiếc áo đen đè đáy. Ôn Nhuyễn, mặc áo ngoài, thấy mặc áo đen, khó hiểu: “Sao điện hạ đột nhiên mặc màu đen?”

Hắn nhàn nhạt: “Màu trắng chói mắt, bỗng dưng thích.”

Chói mắt? Ôn Nhuyễn liên tưởng đến Phó Cẩn Ngọc. Nói là giải thích rõ , còn để bụng?

Nàng ngăn, chỉ tiếc mấy bộ bạch y may. U oán bước tới giúp , nhận , : “Mặc bằng khác, chi bằng mặc.”

Nàng “Ừ” một tiếng, lẩm bẩm: “Sao bằng? Thiếp thấy lắm.”

Đó đều là nàng tỉ mỉ may, bằng ai!

Hắn , tưởng nàng khen , khóe môi cong lên. Mặc áo đen, trông sắc bén, đĩnh đạc, chẳng còn vẻ ốm yếu. Ôn Nhuyễn , nghĩ nếu mũm mĩm hơn, sẽ sánh ngang Phó Cẩn Ngọc: một đen, một trắng, một văn, một võ, thật mắt.

Nàng quyết định may thêm áo đen. Khi dùng bữa, hỏi: “Sinh nhật nàng là khi nào?”

“Hậu thiên.” Nàng : “Điện hạ định cho kinh hỉ ?”

Hắn gật đầu: “Nàng thích gì?”

“Chỉ cần điện hạ tặng, đều thích!”

Thấy nàng , trầm ngâm. Hắn tặng gì để nàng vui, chỉ nhớ nàng thích tiền. ở Tắc Châu, tiền bạc hạn chế, thể tặng gì lớn.

Nàng thấy trầm tư, đoán lo lắng, : “Những năm , thường ăn mì trường thọ với Ngạn ca nhi, nhưng gần đây nó mải chơi, quên sinh nhật . Chỉ cần điện hạ ăn một bát mì với là đủ.”

Hắn nàng: “Chỉ thế thôi?”

Nàng gật đầu. Hắn : “Vậy bổn vương bồi nàng ăn một bữa mì trường thọ.”

Rồi thêm: “Còn ba ngày, nàng sai giữ Phó Cẩn Ngọc ở , qua sinh nhật .”

Ôn Nhuyễn ngạc nhiên, ngờ đề nghị giữ Phó Cẩn Ngọc. Nàng đáp: “Chỉ là sinh nhật nhỏ, cần mời ai. Thiếp và điện hạ cùng là đủ.”

Hắn nhàn nhạt: “Phó Cẩn Ngọc đối với nàng đặc biệt, nên mời. hỏi, nếu thì thôi.”

Nàng gật đầu, dù khả năng thấp. Sau bữa tối, nàng sai nhắn tin đến chỗ Phó Cẩn Ngọc.

Lợi dụng lúc nàng dặn dò, Kiêu Vương bảo gã sai vặt nhắn Thạch giáo úy chuẩn xe ngựa giờ Tý ngoài phủ.

Đêm xuống, khi Ôn Nhuyễn ngủ say, nhẹ nhàng gỡ tay nàng, mặc áo đen, khoác áo choàng, ngoài, dặn thị vệ nếu nàng hỏi thì chơi cờ với Thạch giáo úy.

Ra phủ, Thạch giáo úy hỏi: “Điện hạ ?”

Lên xe, nhàn nhạt : “Duyệt Lai khách sạn.”

Đó là nơi Phó Cẩn Ngọc nghỉ chân.

Giờ Tý, Tắc Châu tuyết rơi dày, chỉ xe ngựa tri châu phủ lướt qua. Tuần tra thấy xe, đều tránh đường.

Loading...