Ta  một  nữa mở mắt.
Một thanh âm quen thuộc truyền  tai .
“Ngươi tỉnh  ?”
Ta lờ mờ tỉnh dậy,  ngay tức khắc cảm nhận  một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Cảm giác tử vong cuộn trào vẫn  tan biến, sát ý như treo lơ lửng  đỉnh đầu.
Ta    c.h.ế.t  ? Cớ gì  còn sống?
Ngẩng đầu  lên,  đối diện với gương mặt quen thuộc của lão hầu.
Ta ngẩn  một thoáng,  đó lấp lửng hỏi:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Đây là… Hoa Quả Sơn?”
“Phải , Mao Hầu, ngươi  ?”
Ta  đáp lời, chỉ lặng lẽ tiêu hóa hết thảy  thứ  mắt.
Thấy    gì, lão hầu  lẩm bẩm:
“Mao Hầu,  thì  già, còn ngươi đang thời trai tráng,  học   ít bản lĩnh do Đại Vương để , nên ngươi  thể tiếp tục ý chí của Đại Vương.
“Bọn  dùng  bộ sức lực, phá mở một khe nhỏ trong cấm chế của Thủy Liêm Động, chỉ đủ cho một   qua.
“Mao Hầu, cầu ngươi hãy tìm  tung tích của Đại Vương, nhất định  mời ngài trở về cứu lấy chúng !”
Nhìn động tác của lão,  chỉ cảm thấy đầu óc như   máy.
“Ta… vẫn luôn ở Hoa Quả Sơn ?”
Lão gật đầu như lẽ dĩ nhiên.
“Tất nhiên .”
Ta hít sâu một .
Tuy đầu vẫn còn mơ hồ, nhưng trí nhớ  rõ ràng đến mức đáng sợ.
Trường An thành hóa nhân trệ, Đường Tam Tạng  biến dạng; Cao Lão Trang nơi Trư Bát Giới tự vẫn; Dương Tiễn và Na Tra đầy quái dị; Cự Linh Thần và Quan Âm…
Tất cả như mới xảy  chỉ trong chớp mắt, ngay cả cảm giác đau đớn cũng  hề tan biến.
Những gì  trải qua, tuyệt đối   là một giấc mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tay-du-ai-ai-cung-muon-an-thit-duong-tang/chuong-11.html.]
Vậy thì, chỉ  một cách giải thích:
Ta  rơi  luân hồi, trở về điểm khởi nguyên của tất cả  chuyện!
Ta  nhanh tiếp nhận  sự thật .
Đến nước  ,   thấy quá nhiều điều  thể giải thích, nên cũng chẳng buồn truy hỏi vì  bản    cuốn  vòng lặp.
Bây giờ  còn thời gian để suy nghĩ nữa, nếu  hành động kịp thời, Hoa Quả Sơn  sẽ  tàn sát như !
Ta  nhanh hơn một bước, tìm  cách phá giải tất cả, tìm  lý do vì  Tôn Ngộ Không  dám phản kháng!
Nhìn lão hầu,   do dự chút nào, quả quyết:
“Ta sẽ kế thừa chí nguyện của Đại Thánh. Người yên tâm!”
Lão hầu mỉm   rõ nguyên do, khẽ :
“Tốt. Vậy ngươi cứ yên tâm mà .”
Dứt lời,  triệu  một đám mây lành, bay nhanh rời khỏi nơi .
Lần ,  vẫn đến Nam Thiệm Bộ Châu.
 khác với  ,   vội lao đầu  Kim Sơn Tự, mà đạp mây  giữa trời cao, cẩn thận quan sát  động tĩnh phía .
Bên ngoài Kim Sơn Tự,   xếp hàng xin “chân kinh”, vẫn là mỗi   thì cửa chùa lập tức đóng kín.
Ta  một hồi,  bay về phía  Kim Sơn Tự — nơi giam giữ Đường Tam Tạng.
Lơ lửng  ,   thấy chiếc chum đáng sợ .
Dù    thứ hai, nó vẫn khiến  sởn gai ốc.
Đảo mắt  quanh,  thấy mấy nhà sư  cạnh chiếc chum, chừng bốn năm ,  rời nửa bước, như đang chờ vị hương khách kế tiếp xuất hiện.
Ta híp mắt, ký ức chợt ùa về.
Lần , vị trụ trì  chuyện với   lộ  phận là Hoàng Mi Tinh. Vậy thì… mấy nhà sư   chắc là ?
Nghĩ đến đây,  định  kỹ xem bọn chúng rốt cuộc là   là quỷ, thì chợt thấy tai  ngứa ngáy.
Ta thò tay móc tai, rút  một cây kim.
Kim  xuất hiện liền hóa lớn thành một cây gậy—
Như Ý Kim Cô Bổng.