Tẩy Phấn Son - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-01-23 04:04:52
Lượt xem: 915

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta túm lấy một nha gần đó, hỏi:

 

“Hoa Thâm ?”

 

Nha dám , chỉ run run giơ tay chỉ về một hướng. Ta thấy tiếng Thiên Chi gọi, cứ thế chạy như điên.

 

Khi đến nơi, điều thấy là… một linh đường.

 

Hai chân như hóa đá, suýt nữa vấp ngã bậc cửa. Tiếng gào của Hoa phu nhân vọng từ bên trong:

 

“Con ơi…”

 

Hoa Thâm thực sự… c.h.ế.t ?

 

Sao thể như ? Là vì nhát kiếm đ.â.m ?

 

Ta từng nghĩ đến khả năng , bởi từng trúng tên xuyên qua lồng ngực, vẫn sống sót. Ta mặc định rằng cũng sẽ như , cả. tại thể sống, còn thì ?

 

Thiên Chi đuổi tới kéo lấy tay áo , nhưng hất , tiếp tục bước .

 

thấy một cỗ quan tài.

 

Không cách nào, từng bước tiến đến gần. Nắp quan tài đóng, khuôn mặt Hoa Thâm dần hiện rõ theo từng bước chân . Hắn đó, mặc áo gấm, mắt nhắm nghiền, gương mặt tái xanh như thể chỉ đang ngủ.

 

Hai chân mềm nhũn, tay vịn lấy mép quan tài, cổ họng nghẹn đắng.

Hồng Trần Vô Định

 

Lời Hoa phu nhân từng vang lên trong đầu :

 

“Ca ca của con tuy chút khờ dại, nhưng thật lòng thật với con.”

 

“Có gì đều nghĩ đến con tiên, ngay cả là mẫu còn như .”

 

“Khi mang thai con, Thâm nhi khi mới 5 tuổi, ngày nào cũng đến sờ bụng , lẩm bẩm bảo con mau đời.”

 

“Mỗi ngày nó tới ba bốn , còn khi con chào đời, nó sẽ chăm sóc con thật …”

 

 

Những lời từng khiến khinh thường nhất, nay hồi tưởng như đàn kiến gặm nhấm trong tim, đau nhói dứt. Đây là một cơn ác mộng chăng?

 

, tiếng thảm thiết của Hoa phu nhân phá tan ảo tưởng của .

 

“Ngươi, đồ vô dụng! Ngươi hại c.h.ế.t ca ca của …”

 

lao đến, kéo xé . chỉ yên, nhúc nhích.

 

Cuối cùng, Hoa tể tướng lên tiếng:

 

“Người , đưa phu nhân lui xuống.”

 

Tiếng gào thét của Hoa phu nhân dần xa, cuối cùng biến mất hẳn, chỉ còn linh đường lạnh lẽo, một chút .

 

Người phu nhân đoan trang ngày biến mất, mắt giờ đây, ngay cả vị tể tướng nho nhã, quyết đoán cũng dường như già mười tuổi. Tóc ông bạc trắng hơn một nửa.

 

“Không của con.” Hoa tể tướng vỗ nhẹ vai , giọng ông trầm xuống:

 

“Mẫu con quá đau buồn nên lời ý thật, con đừng để tâm.”

 

Những lời còn khiến lòng đau hơn cả sự giận dữ của Hoa phu nhân.

 

Ta đờ đẫn linh đường, giọng của Hoa tể tướng vang lên, tràn đầy sự hối tiếc xót xa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-56.html.]

 

“Ngày luôn nghĩ, sinh một đứa nam nhi vô dụng, ngoài việc gây họa chẳng tích sự gì. giờ đây, nó còn nữa, mới thấy… gây họa, để dọn dẹp, cũng thật .”

 

Hốc mắt bất giác đỏ lên, tầm trở nên mờ mịt. Ta mở to mắt, cắn chặt môi, cố để bật tiếng .

 

Hoa tể tướng tiếp tục:

 

“Thâm nhi cả đời chỉ ăn chơi lêu lổng, dạy mãi sửa. … cuối cùng nó cũng đúng một việc.”

 

Ta ngước Hoa tể tướng, hốc mắt ông đỏ ửng đầy đau thương, nhưng ánh mắt tràn ngập sự yêu thương khi . Đó là ánh mắt mà từng thấy từ ông:

 

“Bao năm qua lao tâm khổ tứ, tiếc thủ đoạn để trèo cao, chỉ mong chuẩn cho Thâm nhi một con đường . giờ đây, nó còn nữa… chợt nhận , vị trí tể tướng đối với cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”

 

“Ý của phụ là… sẽ cân nhắc điều con từng ?” Ta cất lời, giọng trống rỗng đến mức chính cũng ngỡ ngàng, liệu đó là giọng của ?

 

Hoa tể tướng đưa tay ôm nhẹ nhàng, bàn tay lớn vỗ nhẹ lưng :

 

“Nữ nhi ngoan của , lâu nay con chịu khổ nhiều . Là phụ … sai , nên ham quyền thế, sớm nên rời xa nơi , thì cũng chẳng đến mức gánh lấy báo ứng .”

 

Ta cắn môi đến rướm máu, đầu tựa n.g.ự.c ông, thể ngăn dòng nước mắt tuôn trào.

 

Rõ ràng đây là cha và ca ca của Hoa Thiển, của . tại lòng đau đến ? Còn đau hơn cả vết thương do mũi tên xuyên qua n.g.ự.c .

 

“Phụ quyết định… theo con. Không tể tướng nữa.”

 

Lảo đảo rời khỏi linh đường, vẫn ngỡ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

 

Như một kẻ mất hồn, bước viện, qua ngưỡng cửa thì chân vấp vật gì, cả mềm nhũn đổ xuống như đống bùn. Thiên Chi phía kịp đỡ, nhưng cũng chạm đất.

 

Là Hoa Nhung Chu.

 

Hắn dùng cánh tay ngang eo , đỡ lấy thể đang rơi. Ta níu lấy cánh tay vững, định mở miệng , nhưng lời thốt là:

 

“Ta… còn ca ca nữa.”

 

Phía vang lên tiếng nức nở nhỏ của Thiên Chi, trái tim như ai móc một mảnh, ngón tay bất giác siết chặt cánh tay của Hoa Nhung Chu.

 

“Hoa Thiển… còn ca ca nữa.”

 

Nói xong, nhịn sụp xuống.

 

Có lẽ bao lâu nay dồn nén quá nhiều cảm xúc, cái c.h.ế.t của Hoa Thâm như một nhát búa phá tan thứ. Ta úp mặt hai tay, gục ở cửa viện, bật nức nở.

 

Khoảnh khắc , tất cả đều còn liên quan đến nữa.

 

Ta cho những tủi mà bấy lâu dám nhắc đến.

 

Ta vì cái c.h.ế.t của Hoa Thâm, và vì bản vẫn toan tính ép Hoa tể tướng từ quan nhận tội.

 

Ta cho sự cô độc, ràng buộc mà mãi mãi thể thoát khỏi.

 

Người duy nhất thật lòng với là Hoa Thâm, vì định kiến của mà khinh thường, xa lánh . Ta từng trách Mục Dao lợi dụng tình yêu của Tấn vương để hành động tùy tiện. thì ? Ta chẳng cũng luôn phơi bày khuyết điểm lớn nhất của mặt đối xử nhất với ?

 

Khóc đến khi đầu đau như búa bổ, kéo lòng. Hơi ấm của như lan tỏa từng thớ thịt, :

 

“Không , còn . Ta mãi mãi rời xa .”

 

Thiên Chi cũng ôm lấy từ phía , khàn giọng :

 

“Nô tỳ cũng sẽ mãi mãi ở bên .”

 

Ba chúng như hóa thành những cột đá mọc rễ, lặng yên ở cửa viện lâu.

Loading...