Tẩy Phấn Son - Chương 60: Ta từ trước đến nay luôn phớt lờ hắn.

Cập nhật lúc: 2025-01-23 04:18:59
Lượt xem: 812

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 12 - Ta từ đến nay luôn phớt lờ

 

41

 

Vội vã trở về Hoa phủ, thấy một vị đại phu râu quai nón bước từ viện của . Ta nhanh chóng giữ , hỏi:

 

"Đại phu, Hoa Nhung Chu thế nào ?"

 

Đại phu cúi chào, trả lời:

 

"Thưa tiểu thư, công tử trong phòng còn nguy hiểm. Chỉ là vết thương cũ rách , khiến công tử chịu nhiều đau đớn. Hiện uống thuốc và ngủ ."

 

"Vết thương cũ rách ?"

 

Ta lảo đảo bước phòng, trong đầu mơ hồ suy nghĩ.

 

Căn phòng của Hoa Nhung Chu thật giản đơn, ngoài bộ bàn ghế và vài món đồ ăn uống, chẳng còn gì khác.

 

Đến gần giường, thấy đang đó, đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt. Cho dù đang ngủ say, nét đau đớn vẫn hiện rõ mặt .

 

Ta khẽ kéo chăn lên, phát hiện phần của chỉ còn băng vải, lộ rõ vết thương nơi eo, chỗ băng thấm đầy m.á.u đỏ tươi.

 

"Sao nông nỗi ?" Ta nhíu mày, sang hỏi Thúy Trúc.

 

Thúy Trúc mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng ngừng , đáp:

 

"Tiểu thư ?"

 

Ta nhíu mày sâu hơn, Ngân Hạnh lập tức xen :

 

"Thưa tiểu thư, Hoa thị vệ thương khi nhảy xuống vực cùng . Hôm qua nhận một chưởng của Vương gia, khiến vết thương rách nữa."

 

"Nhảy xuống vực?"

 

Ta bàng hoàng. Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu.

 

Ngân Hạnh tiếp lời, xác nhận suy đoán của :

 

"Ngày Hoa thị vệ nhảy xuống vực theo tiểu thư, mãi đến sáng hôm mới đưa tiểu thư về. Huynh cây rạch một vết lớn nơi eo, nhưng hề nhắc đến."

 

Hắn nhảy xuống vực cùng ?

 

Những hình ảnh hôm ùa về. Ta nhớ rõ ướt sũng, mùi m.á.u thoảng qua mũi, nhưng mảy may hỏi han. Lúc , chỉ quan tâm để trở về phủ, mà chẳng nghĩ rằng cũng đang chịu đựng vết thương .

 

Ta đó, ánh mắt nhắm nghiền. Những ngày qua, thứ đều rối tung. Ta từng nghĩ rằng cũng là chịu khổ vì .

 

Người thiếu niên từng rằng luôn bỏ qua sự hiện diện của . Hôm nay nghĩ , quả thật để tâm.

 

Ta xuống bên cạnh giường, ánh mắt dừng gương mặt trắng bệch của .

 

Nhớ chuyện, lòng trào dâng nỗi hối hận. Ta nhảy xuống vực vì sự chuẩn . , thể chuẩn gì khi chọn nhảy xuống theo ?

 

Ta thở dài. Thiếu niên , ngay cả khi ngủ vẫn nhíu mày, đôi môi tái nhợt như thiếu máu.

 

Ngày hôm qua, Trọng Dạ Lan đánh một chưởng, khiến vết thương rách . Hắn chắc đau lắm, mà còn một lời kêu ca.

 

Ta đó thật lâu, lắng nhịp thở đều đều của .

 

Khi dậy định rời , cảm thấy thắt lưng kéo .

 

Quay đầu, thấy tay nắm chặt đai lưng của .

 

Hắn vẫn nhắm mắt, chắc là vô thức nắm lấy. Ta khẽ kéo nhẹ, nhưng bàn tay càng siết chặt hơn, như sợ mất thứ gì đó.

 

Ta thử gỡ từng ngón tay, nhưng vô ích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-60-ta-tu-truoc-den-nay-luon-phot-lo-han.html.]

 

Đành bên cạnh , cẩn thận đắp chăn. Ta thể ngoài trong bộ dạng .

 

Nửa đêm, chống đỡ nổi, tựa mép giường .

 

Không bao lâu , cảm nhận chuyển động. Ngẩng đầu lên, thấy Hoa Nhung Chu đang mở mắt .

 

Ta mỉm , hỏi:

 

"Ngươi tỉnh ? Vết thương còn đau ?"

 

Hồng Trần Vô Định

Hắn , ánh mắt còn chút ngơ ngác, đó đột ngột bật dậy.

 

Ta kịp phản ứng, thắt lưng kéo mạnh.

 

Ta khẽ kêu lên, một tay chống giường, tay đặt lên vai để giữ thăng bằng.

 

Khoảng cách giữa gần đến mức thể cảm nhận thở của .

 

Bộ dáng , như thể đang ép góc giường, khiến cả hai cùng lặng thinh.

 

Bàn tay trái chạm một cảm giác ấm áp nhưng cứng ngắc, mới nhớ Hoa Nhung Chu mặc áo. Dù lớn hơn nhiều tuổi, tình cảnh lúc vẫn khiến khỏi ngượng ngùng, bởi tư thế quá mức khó xử.

 

Cố gắng giữ bình tĩnh, thẳng dậy, giả vờ tự nhiên rút tay về, chỉnh đai lưng, mở lời:

 

"Bây giờ thể buông tay chứ? Vừa còn kịp , ngươi kéo tới."

 

Trước hết, đổ cho cảnh, nếu tình cảnh quá giống như đang trêu chọc .

 

Hoa Nhung Chu giờ tỉnh táo. Hắn như rắn độc cắn , vội buông tay, xoay xuống giường, quỳ gối cúi đầu :

 

"Thuộc hạ tội đáng muôn chết, xin tiểu thư trách phạt."

 

Nhìn thấy dáng vẻ , định đưa tay đỡ , nhưng chợt nhớ mặc áo, chẳng nên đỡ chỗ nào. May ngẩng đầu lên, liền rút tay về, dậy, :

 

"Ngươi đang thương nặng, cần câu nệ lễ nghi. Mau nghỉ ngơi."

 

Lời khỏi miệng, nhận phần . Hoa Nhung Chu vẫn cúi đầu bất động, cơ thể cứng ngắc như một cỗ máy.

 

Ta chỉnh đai lưng, tiếp tục:

 

"Trước tiên ngươi mặc áo , sẽ ."

 

Không hiểu lời càng lúc càng , đành vội vã rời , để sự ngượng ngùng phía .

 

Về tới phòng , dự định xuống nghỉ một chút. Thiên Chi đang dọn dẹp giường chiếu, đầu , khẽ cắn môi :

 

"Tiểu thư, tối qua ở phòng Hoa thị vệ cả đêm. Nếu việc truyền , e rằng sẽ tổn hại đến danh phận của ..."

 

Động tác cởi áo của khựng , bật đáp:

 

"Hoa Nhung Chu vì thương nặng, ở đó chăm sóc là lẽ đương nhiên. Các ngươi đối với chỉ là hạ nhân, vì đừng những lời như nữa."

 

Thiên Chi , ánh mắt đầy cảm động, chỉ , xuống giường định nghỉ ngơi.

 

mới một lúc, bên ngoài vang lên tiếng tranh cãi. Ta dậy, hỏi:

 

"Thiên Chi, bên ngoài chuyện gì ?"

 

Thiên Chi và Thúy Trúc cùng bước , Thúy Trúc quỳ xuống, nước mắt lưng tròng :

 

"Tiểu thư, Hoa thị vệ tối qua thương nặng ngất xỉu. Nghĩ đến lòng trung thành của , xin tiểu thư đừng trách phạt ."

 

"Ta trách phạt Hoa Nhung Chu hồi nào?"

 

Ta dậy, mặc áo, ngoài. Vừa tới sân thấy Hoa Nhung Chu đang quỳ thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Loading...