Tẩy Phấn Son - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-01-23 04:41:41
Lượt xem: 891

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái hậu quả thực tìm cho nàng một nơi . Cuối cùng nàng cũng cần sống trong sự cẩn trọng, nghi ngờ từng ngày.

 

Nghĩ mấy ngày còn tranh đấu, tính toán từng bước để giữ mạng, giờ đây nàng bạc trong tay, mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh, buồn thì tìm chuyện, chơi cờ.

 

Những chuyện cũ cứ như cách xa cả năm. Giờ đây, nàng đang sống cuộc đời mà bất kỳ hiện đại nào cũng mơ ước – một cuộc sống nghỉ hưu trọn vẹn.

 

Ở một thị trấn khác vùng Giang Nam, Vũ Sóc Mạc hao tốn ít công sức mới khống chế Hoa Nhung Chu. Còn kịp thở phào, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Hoa Nhung Chu, khỏi giật .

 

Chỉ thấy đôi mắt đỏ như m.á.u của Hoa Nhung Chu khiến thôi cũng run sợ. Giọng đầy căm hận của khiến khác rùng :

 

“Việc liên quan gì đến ngươi?”

 

Vũ Sóc Mạc theo bản năng tránh ánh mắt , đáp:

 

“Ta nợ nàng một món ân tình, nay chỉ là trả nợ mà thôi.”

 

“Buông ...”

 

Dung mạo vốn tuấn tú của Hoa Nhung Chu giờ đây méo mó, đôi mắt đỏ như , chất chứa sự ấm ức thành lời.

 

Nàng nay từng dối mặt , quá cao tay, hết đến khác giăng bẫy. Ban đầu dùng lời ngọt ngào để tiễn , đó còn chuẩn cả cách để giam giữ .

 

Nàng rốt cuộc gì?

 

Không bên cạnh, ai sẽ kể đúng sai mà bảo vệ nàng? Chẳng lẽ nàng thật sự hề tin tưởng chút nào ?

 

Nhìn Hoa Nhung Chu giãy giụa ngừng, Vũ Sóc Mạc thấy nhức đầu, liền phất tay hiệu cho bên cạnh đánh ngất .

 

Suốt mấy ngày liền, Hoa Nhung Chu ăn uống, nghĩ đủ cách để rời . Lo rằng sẽ c.h.ế.t trong tay , Vũ Sóc Mạc đành ép uống thuốc bổ, thêm chút mê dược để ngủ yên. Lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

 

là một thương vụ lỗ vốn, phí bao nhiêu thuốc bổ quý giá.”

 

Nhìn Hoa Nhung Chu mê man vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, lông mày nhíu , Vũ Sóc Mạc khỏi cảm thán:

 

“Người tuổi lớn, đúng là một kẻ cứng đầu. Nếu mật thám, hẳn sẽ là nhân tài hiếm . Dù bắt, chắc chắn cũng chịu cực hình.”

 

Qua mấy ngày, thuộc hạ của Vũ Sóc Mạc vội vàng chạy đến, ghé sát tai thì thầm điều gì đó. Vũ Sóc Mạc sửng sốt, hỏi vài , cuối cùng mới tin .

 

Hắn im lặng lâu. Đến khi thuộc hạ nhắc , mới cất lời:

 

“Đáng tiếc... Nếu nàng dùng món ân tình để đổi lấy mạng sống, chắc từ chối. nàng dùng món ân tình quý giá để giữ mạng cho tên sói con . Rốt cuộc, nàng vẫn suy nghĩ quá nhiều...”

 

Vũ Sóc Mạc dậy, bước ngoài. Đi đến cửa, đầu :

 

“Thu dọn đồ đạc rời thôi. Người trong phòng... cần bận tâm nữa. Ta hứa với nàng , nhưng nàng c.h.ế.t , ân tình cũng chấm dứt.”

 

Khi Hoa Nhung Chu tỉnh , bên cạnh một bóng . Hắn vận khí, phát hiện dược tính hết.

 

Không chút chần chừ, lao khỏi phòng, quả nhiên ai ngăn cản.

 

Cố nén nỗi bất an trong lòng, lập tức tìm một con ngựa, nhảy lên và phi thẳng về kinh thành.

 

Quãng đường tám ngày, Hoa Nhung Chu ép chỉ trong sáu ngày.

 

Khi kinh là lúc hoàng hôn buông xuống, xông thẳng đến Hoa phủ. mắt là một phủ đầy khăn trắng tang tóc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-88.html.]

Suốt quãng đường , từng dừng chân nghỉ ngơi, cũng ngóng tin tức.

 

“Hẳn là Hoa tể tướng qua đời . Chắc chắn là ông . Với những tội danh đó, ông sống nổi?”

 

Hắn ngừng tự nhủ với chính , nhưng đôi tay vẫn ngừng run rẩy.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn bao giờ sợ hãi đến mức . Ngay cả năm mười tuổi bán ổ sói, g.i.ế.c để trốn thoát, cũng sợ đến .

 

Không ai bên cạnh Hoa Thiển. Nàng vốn là đau khổ chỉ giấu kín trong lòng. Không , nhanh chóng tìm nàng, thể để nàng buồn bã. Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi thấy đau lòng.

 

Trước cửa Hoa phủ, thị vệ ngăn . Thị vệ là của hoàng gia, giọng cứng rắn:

 

“Thánh chỉ của Thái hậu: Hoa phủ giam lỏng, lệnh .”

 

“Còn Hoa Thiển ?” Hoa Nhung Chu cuối cùng cất tiếng.

 

Thị vệ một cái, đáp:

 

“Hoa... tiểu thư tự thiêu trong cung mười ngày để chuộc tội cho cha .”

 

Giọng còn cứng nhắc, mang theo chút kính trọng.

 

trong tai Hoa Nhung Chu, chỉ còn vang vọng hai từ: “Tự thiêu.”

 

Hắn tin. Hoa Thiển bảo chờ nàng, nàng thể tự thiêu?

 

Nỗi sợ hãi trào lên như bóp nghẹt cổ họng . Hắn bao giờ hối hận như bây giờ. Vì ngày đó lấy cánh tay hủy để dọa nàng?

 

Nếu lúc nàng đuổi , chỉ cần giả vờ rời âm thầm bảo vệ nàng thì cứu nàng .

 

Nếu như ngày đó tham lam, cố chấp quang minh chính đại bên cạnh nàng, thì lẽ ép nàng tìm khác để giam giữ .

 

Hoa Nhung Chu sững cửa Hoa phủ lâu, đến khi ánh mắt cảnh giác của thị vệ càng thêm sắc bén, mới xoay rời , lặng lẽ hướng về phía hoàng cung.

 

Tại một thị trấn nhỏ, chỉ mới một tháng, Hoa Thiển hòa nhập cuộc sống nơi đây, nhàn nhã học hỏi những kỹ năng thủ công nhỏ nhặt.

 

Lúc , nàng đang cầm kim chỉ, giữa đám nữ nhân, học cách thêu thùa, họ trò chuyện.

 

“Mấy ngày , chồng từ kinh thành về, mang theo một tin tức lớn.” Một nữ nhân mặt tròn mở lời, vẻ mặt đầy bí ẩn.

 

“Tin gì ?” Có ngay lập tức hưởng ứng.

 

Nữ nhân mặt tròn đáp:

 

“Nghe tiểu thư của Hoa phủ trong kinh thành, tự thiêu ở trong hoàng cung.”

 

“Gì cơ? Tiểu thư của Hoa phủ? Là tố cáo cha ?” Một kinh ngạc, há hốc miệng.

 

“Chính là nàng . Chồng , nàng màng tình riêng, dám tố cáo tội của cha, đó hùng hồn tự thiêu để chuộc tội cha. Ngay cả Thái hậu nương nương cũng cảm động sự hiếu thảo của nàng, nên lệnh tha c.h.ế.t cho cả gia tộc họ Hoa, chỉ tước bỏ chức quan và giam lỏng trong kinh thành.”

 

“Ta cũng chuyện . Nghe hoàng thượng khi tin nàng tự thiêu, còn kịp mang giày chạy ngoài.” Một nữ nhân khác chen , ánh mắt đầy vẻ hóng chuyện.

 

“Xem ngươi kìa. Ngươi thấy tận mắt, cứ thích những tin đồn nhảm nhí. Đừng quên, Hoa tiểu thư từng là hoàng tẩu của hoàng thượng.” Nữ nhân mặt tròn tỏ vẻ hài lòng.

 

Người phản bác, vẻ mặt phục:

 

“Ngươi cũng tận mắt chứng kiến, lời sự thật? Ta thấy đấy,  tiểu thư và hoàng thượng... chắc chắn là tư tình gì đó...”

Loading...