Tẩy Phấn Son - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-01-23 04:42:31
Lượt xem: 843
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
60
Ngón tay truyền đến một cơn đau nhói, một giọt m.á.u to rỉ , thấm tấm thêu một nửa.
Hoa Thiển đưa tay lau , nhưng vết m.á.u càng lúc càng loang rộng.
“Thêu thùa cần kiên nhẫn, thể gấp gáp. Tay ngươi chứ?” Cô nương cạnh nàng phát hiện , liền lên tiếng an ủi.
Những nữ nhân đang trò chuyện cũng ngừng , nhưng nữ nhân mặt tròn bỗng như nhớ điều gì, liền :
“Nói mới nhớ, tên của ngươi giống hệt tiểu thư của Hoa phủ trong kinh thành đấy.”
Hoa Thiển khẽ mỉm , hề lộ vẻ bất an:
“Thiên hạ trùng tên trùng họ ít. Ta nào dám so sánh với vị tiểu thư cao quý ở kinh thành.”
Vài câu qua, chủ đề nhanh chóng đổi sang chuyện khác. Quả nhiên nơi tính tình con thật chất phác.
Ngồi giữa đám nữ nhân, Hoa Thiển vẫn nở nụ , nhưng tâm trí bay xa.
Nghe khác về chuyện của , nàng cảm thấy như những ký ức đó thuộc về kiếp . Tin tức từ nơi truyền về kinh thành chậm mất nửa tháng, nhưng vẻ Thái hậu quả nhiên giữ lời, bảo tính mạng cho cả gia tộc họ Hoa.
Một chuyện dù nàng quên, nhưng khác luôn nhắc nhở. Mối quan hệ giữa nàng và Trọng Khê Ngọ nào chỉ dùng hai chữ “tư tình” là thể giải thích rõ ràng.
Trọng Khê Ngọ từng hỏi nàng, tại từng thích . Hoa Thiển trả lời, bởi nàng nên lời. Làm thể thích chứ?
Chỉ là, nàng tự quyết định, để lối thoát nào cho cả hai, nên mới nhắc đến mà thôi.
Từ khoảnh khắc Trọng Khê Ngọ vì nàng mà chặn bát canh giải rượu, nàng thể tiếp tục một ngoài cuộc nữa. Những ngoái đầu giữa chốn đông , những ánh mắt giao tại Trích Tinh Đài, những khoảnh khắc đồng hành nơi nghĩa địa… tất cả những điều đó, nàng thể hề rung động?
Điều mỉa mai là, với tư cách một hiện đại, Hoa Thiển thậm chí từng nghiêm túc cân nhắc chuyện nhập cung. nàng luôn là lý trí, quyết định đều dựa cân nhắc lợi hại, nên mới mãi lưỡng lự giữa tình cảm và hiện thực, giấu kín suy nghĩ của , dám , chỉ sợ một bước sai sẽ đánh mất tất cả.
Nàng từng nghĩ, nếu nhập cung, Hoa phủ sẽ thể sụp đổ. Vì bao nàng đốt những tờ trạng thư buộc tội cha , nhưng cuối cùng vẫn thể vượt qua hai chữ “công đạo” trong lòng. Điều vô tình trao cho Trọng Khê Ngọ một công cụ để uy h.i.ế.p nàng.
Chuyện của Thích quý phi, Trọng Khê Ngọ giấu kín, nàng thể truy cứu. Dù mỗi đều toan tính riêng, lập trường khác . ngay cả những chứng cứ tội trạng của cha nàng, do chính nàng thu thập, cũng trở thành công cụ để ép buộc nàng, điều chẳng khác nào một cái tát thật đau, khiến nàng nhận cách giữa và là gì.
Nàng hiểu tham vọng của Trọng Khê Ngọ con đường đế vương. Đồng thời, nàng cũng bi ai nhận rằng, dù cô độc cả đời, nàng cũng thể tranh đoạt hoàng đế với thiên hạ. Bởi vì nàng thể thắng, và Trọng Khê Ngọ cũng bao giờ từ bỏ ngai vị vì nàng.
Vậy nên, nàng lạnh lùng sắp xếp cảm xúc của , để chút dư vị ảo tưởng nào.
Bên ngoài hoàng cung, giữa màn đêm.
Hoa Nhung Chu cuối cùng vẫn giữ chút lý trí, xông thẳng mà lợi dụng bóng đêm lẻn cung.
Hắn từng theo Hoa Thiển đến đây vài , thuộc lòng bố cục hoàng cung.
Hắn tin Hoa Thiển chết, chắc chắn nàng đang giấu ở đó trong cung. Chỉ cần thấy nàng an , dù rời xa nàng mãi mãi, cũng cam lòng.
Chỉ cần nàng còn sống, dám đòi hỏi thêm gì nữa.
Ẩn trong bóng tối, tóm lấy một tiểu thái giám, lưỡi d.a.o lạnh lẽo kề sát cổ :
“Hoa Thiển ở cung nào?”
Tiểu thái giám sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng, run rẩy chỉ về một hướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-89.html.]
Hoa Nhung Chu thả lỏng chút tâm tư, đánh ngất tiểu thái giám một tiến về hướng đó.
khi đến nơi, thứ thấy chỉ là một cung điện cháy rụi.
Những dầm gỗ cháy đen, vách tường đổ nát. Toàn như rút cạn sức lực. Hắn run rẩy bước về phía đống tro tàn, nhưng một giọng lạnh lùng vang lên:
“Ai đó?”
Hoa Nhung Chu , thấy một bóng trong bóng tối. Dáng mảnh khảnh, như đó lâu.
Tâm trí sự đau khổ bào mòn, ý nghĩ rằng Hoa Thiển c.h.ế.t như xé nát .
Hắn thể kìm nén, rút kiếm lao về phía trong bóng tối.
còn kịp tiếp cận, một bóng khác lao chắn giữa hai .
Hoa Nhung Chu nhận đó là từng giao đấu với tại tửu lâu – thuộc hạ của Trọng Khê Ngọ.
Thù cũ, hận mới bùng lên. Hắn nghiến răng, rút kiếm, lao đối thủ.
sức lực chênh lệch, cộng thêm mấy ngày nay ăn uống đầy đủ, chẳng thể cầm cự lâu.
Hồng Trần Vô Định
Trong vòng hai mươi chiêu, Hoa Nhung Chu Trần Nguyên đánh ngã xuống đất bằng một chưởng. Khi Trần Nguyên chuẩn tay kết liễu, giọng của Trọng Khê Ngọ vang lên:
“Trần Nguyên, giữ mạng , mang khỏi hoàng cung.”
Trần Nguyên lệnh, thu thế chưởng, tiến lên bắt lấy Hoa Nhung Chu.
Dù đau đớn đến tột cùng, Hoa Nhung Chu vẫn cất tiếng hỏi:
“Nàng ? Ngươi giấu nàng ở ?”
Trọng Khê Ngọ trong bóng tối, động đậy, đáp bằng giọng lạnh lùng:
“Nàng c.h.ế.t .”
“Không thể nào.” Giọng của Hoa Nhung Chu run rẩy, một tay chống đất, cố gắng dậy.
Không thấy vẻ mặt của Trọng Khê Ngọ, chỉ giọng trầm lạnh tiếp tục vang lên:
“Tại thể?”
Hoa Nhung Chu trả lời, chỉ dồn hết sức lực lên.
“Ta dù là hoàng đế, vẫn những việc thể , và những thể bảo vệ.”
“Nếu thể bảo vệ, vì còn ép nàng ở hoàng cung—”
Một tiếng gào thét đầy đau đớn vang lên, Hoa Nhung Chu như một mũi tên rời cung, lao thẳng về phía Trọng Khê Ngọ.
Trần Nguyên, do thấy kiệt sức, nhất thời lơ là, kịp ngăn cản.